năm đó anh từng yêu em truyện

5. "Nếu biết sẽ có ngày anh yêu em như thế, anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên." Tiêu Nại. 6. "Lần đầu anh ở cạnh con gái, thường xuyên không biết phải làm gì, nhưng ít nhất thì những chuyện người khác làm, anh cũng phải làm được." Tiêu Nại. 7. Tải ebook truyện : Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ (FULL - HOÀN) Liệu anh có quên được Linh - người con gái năm xưa anh từng yêu say đắm? ở đó không chỉ có tình yêu đôi lứa, mà còn có cả tình bạn, tình thầy cô, tình cảm gia đình, tình đồng bào của những người con xa Vài năm sau, anh ra công tác ở Liên đoàn. 24/12/2012 là ngày kỷ niệm tình yêu của đôi trẻ. Hương chưa từng nghĩ sẽ yêu người cùng nghề. Nhưng chính sự "lì lợm", kiên trì của Tuấn khiến cô "không chạy đi đâu được". Mất đến 10 năm, bố mẹ mới có thể quen với Trước đó, Hải Đăng đã cầu hôn bạn gái và cô đã nhận lời. Diễn viên Hải Đăng tên thật là Nguyễn Hải Đăng, sinh năm 1986. Anh tốt nghiệp Đại học Sân khấu điện ảnh TP.HCM. Anh từng là thành viên nhóm nhạc Rainbow Boys rồi chuyển sang làm diễn viên. Còn em cần nhất một đời yêu anh. 19. Hôm nay trời không nắng. Hôm nay trời không mưa. Anh ơi cười chi đó. Anh có người yêu chưa? 20. Em thích uống trà chanh. Thích ăn luôn cả bánh. Vì trong chanh với bánh. Đều có một chút anh. 21. Muốn viết tặng cho em. Một bài thơ nào ấy. Whatsapp Dating Group In South Africa. Nước mắt của cô ấy bao giờ cũng nói đến là đến. Trước kia anh sao lại ngu xuẩn như vậy, cô ấy vừa khóc, anh liền ngu xuẩn tin tưởng rồi. " Tôi có nói qua là cô phỏng lửa sao? " Tiêu Sở Bắc hỏi cô, trái tim của Lục Hạ lộp bộp một cái, ngay sau đó, tay của anh lại chỉ chỉ cái vỏ ngoài bị cháy đen của hộp quẹt, chỉ còn dư lại một chút cái góc ở trên, rõ ràng đang khắc một chữ " Hiểu ", " Đó là Hiểu Hiểu tự tay khắc lên, trên đời này chẳng lẽ còn có cái thứ hai giống y như đúc sao? " Hai mắt của Lục Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái chữ Hiểu kia. Cô từ đầu cũng không biết chỗ đó còn có khắc một chữ Hiểu. Cho nên cô đổ thừa như thế nào đều không thể đổ thừa lại được nữa sao?! " Lục Hạ, cô càng đáng sợ hơn tôi tưởng, Lục Hiểu là em ruột của cô a!!" Tiêu Sở Bắc túm lấy cổ tay của Lục Hạ gào thét. " Cô tưởng cô đụng chết người đàn ông kia, là có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Đây là điện thoại di động của ông ấy, bên trong ghi chép toàn bộ câu đương hạ lưu xấu xa của cô với ông ấy! " Tiêu Sở Bắc lấy ra một máy điện thoại hung hãn quăng vào mặt Lục Hạ. Khuôn mặt non nớt của cô bị quẹt ra một dấu đỏ thẫm. Cô từ trong tay của người đàn ông giãy giụa ra, xem ra cô dù ngụy biện thế nào cũng không làm nên chuyện gì nổi. " Nên? Ngài Tiêu ngài đã sớm tìm được những thứ này, cố ý dẫn tôi tới nơi đây để làm gì? " Cô ấy thừa nhận rồi. Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận rồi?! " Cô đáng chết, cô không có bị hôn mê, mẹ nó cô vốn dĩ không có bị mù! " " Đúng vậy a, mắt của tôi rất tốt, ngài Tiêu, thật sự là cảm ơn ngài đã khoét mắt của Lục Hiểu đưa cho tôi. " " Súc sinh! Cô coi tôi như kẻ đần mà lừa gạt, cô khiến tôi như cầm thú giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất – " " Người phụ nữ... yêu nhất? " Đến cùng người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn là Lục Hiểu! " Tiêu Sở Bắc, anh buông tay cho tôi, cho dù tôi đã đối với Lục Hiểu làm đủ chuyện xấu, anh đừng có quên, anh mới là thủ phạm, người chân chính giết chết cô ấy là ngươi! " Lục Hạ gào thét. Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc đỏ bừng, anh không có một lúc nào không hối hận những sai lầm của bản thân mình lúc trước đối với Lục Hiểu phạm phải, cô ấy nói không sai, anh là thủ phạm, anh cũng mới là kẻ đầu sọ giết chết Hiểu Hiểu. " Chết tiệt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì?! " " Tiêu Sở Bắc, anh làm đau em rồi, anh còn nhớ không, em đã cứu mạng của anh? Em vì anh chịu qua một viên đạn! " Lục Hạ kêu thật lớn tiếng. Tiêu Sở Bắc hai mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy, trong đầu là Lục Hiểu nói với anh câu nói kia. " Cô ấy không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một sủng, cô ấy nói qua với anh bộ phận bị thương của cô ấy là bụng của cô ấy, nếu như viên đạn xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật có thể có thai của con anh sao? " Xoẹt một tiếng. Tiêu Sở Bắc như điên lên xé rách áo trên của Lục Hạ, từ hông đến bụng, da thịt của cô ấy bạch bích không tỳ vết, một chút vết thương đều không có " Sẹo viên đạn của cô ở đâu?! " Lục Hạ hoảng hốt lo sợ. Những vẫn còn cãi bướng " em sợ anh không thích liền khử đi rồi, anh chạm qua em, không lẽ anh không biết sao?" " Tôi thật sự đã chạm qua cô sao?! " Tiêu Sở Bắc dùng sức nắm lấy cánh tay của Lục Hạ, hận không thể như vậy đem cô nhào nát. Hiểu Hiểu rời khỏi anh trong hai tháng kia, anh sống một ngày như một năm, có một đêm anh uống rượu say, tỉnh lại cô ấy lại trần trụi nằm ở bên cạnh anh, sau đó không bao lâu, cô ấy liền nói mình đã có thai. Đã từng, anh không có tuy cứu đến cùng, chỉ là ở sâu trong lòng anh là nhờ kỹ anh chưa từng chạm qua cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng vì anh chịu qua súng. " Là Hiểu Hiểu đã cứu tôi, là cô nói dối với tôi, là chính cô nhảy xuống hồ nước, cô lại nói dối với tôi, là cô động tay chân trong xe, cô lại nói đối với tôi, là chính bản thân cô tự té xuống lầu, cô lại nói dối với tôi, cô vốn dĩ không bị mù, là cô khiến tôi khoét đi mắt của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không phải là vì cầm lấy cái kéo uy hiếp cô mới té xuống lầu, cô ấy là bị cô đẩy xuống đấy, là cô, là cô, toàn bộ đều là cô!! " Tiêu Sở Bắc đem Lục Hạ dồn đến bên vách núi, mắt nhìn sắp té xuống. " Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... " Lục Hạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Cô ấy lại còn cười được? " Nói cho tôi biết, cô cái con ma quỷ giết người không chớp mắt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì?! " Anh ấy muốn biết cô phóng lửa, Lục Hiểu là như thế nào khổ sở van xin cô mở cửa thả cô ấy một con đường sống còn sao? " Anh rất muốn biết tôi đối với cô ấy làm cái gì? " Lục Hạ hỏi anh, không có chút áy náy nào, cũng không có bộ dạng sợ hãi. Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể đẩy cô ấy xuống như vậy, không té vỡ cái thịt nát xương tan của cô ấy cũng đền bù không được tội lớn tày trời của mà cô ấy phạm phải. " Đúng vậy a, lửa là tôi thả đấy, người là tôi thiệu chết đấy, tôi cứ như vậy nhìn cô ấy quỳ trên đất cầu tội buông tha cô ấy, nhưng mà anh đoán tôi cùng cô ấy nói gì? " " Tôi nói tất cả đều là anh sai khiến tôi làm đấy! Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất yêu nhất chính tay muốn giết cô ấy!! " " Lục Hạ, cô —! " " Ha ha ha ha ha... Tiêu Sở Bắc, cô ấy xuống đến địa ngục cũng sẽ hận anh, vĩnh viễn hận anh!! " " Lục Hạ! Tôi muốn cô đền mạng! " " Anh không có cơ hội đó, Tiêu Sở Bắc " Lục Hạ giấy tay của Tiêu Sở Bắc đang nắm lấy tay của mình ra, quay người nhảy xuống vách núi. Trong núi rừng trống trải chỉ nghe thấy người phụ nữ điên cuồng cười to " Tiêu Sở Bắc, anh vĩnh viễn cũng không thể thay cô ấy báo thù được, tôi sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua đấy!! Tôi cho dù chết cũng sẽ ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau!! " Lục Hạ nhảy núi chết rồi... Cơn mưa liên miên bao phủ bầu trời tháng sáu. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn gió mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy " Hiểu Hiểu, anh đã hối hận rồi... anh đã hối hận rồi... " Trên má của Lục Hiểu đã nhận một cái tát đau rát, đánh đến cô thất huân bát tổ. Tiêu Sở Bắc nhanh chóng lao xuống thang lầu ẫm Tiểu Hạ đã bị té xuống đất lên, trản của cô ấy bị đụng đến máu chảy ra, Lục Hạ hoảng sợ nhìn Lục Hiểu đang rụt rè đứng trên bậc thang. Cô khẽ đến gần một cái, cô ấy liền nắm lấy vạt áo của Tiêu Sở Bắc " Cứu em. Sở Bắc... Sở Bắc... Hãy cứu em... " . truyện xuyên nhanh" Đừng qua đây, cô là con ma quỷ lòng dạ thâm độc, đã hại tiểu Hạ một lần rồi còn chưa đủ sao? Lục Hiểu mới bước một bước xuống cầu thang, toàn thân cô xém chút nữa lại xụi lơ xuống " Không phải... em không có đẩy cô ấy... Sở Bắc, anh nghe em giải thích... " Lục hạ lại đang diễn một tuồng trước mặt Tiêu Sở Bắc... Tiêu Sở Bắc làm sao nghe lọt được giải thích của Lục Tiêu, anh ấy đều đã tận mắt nhìn thấy hết rồi. Anh ấy ẫm Lục Hạc lên, hô to " Bác sĩ, bác sĩ!! Bệnh nhân cần cấp cứu!! " Tiêu Sở Bắc đụng Lục Hiểu ra, khoảnh khắc đi lướt qua ấy, Lục Hiểu dường như đã thấy được Lục Hạ tựa vào lòng của Tiêu Sở Bắc, cười đắc ý... Người phụ nữ này thật sự điên mất rồi... Lục Hạ bị đưa vào phòng cấp cứu. Sau chốc lát, Bác sĩ đi ra nói với Tiêu Sở Bắc, tình trạng sức khỏe của Lục Hạ vốn không ổn định, thêm một cú đụng chạm kịch liệt dẫn đến đại xuất huyết, nhưng kho máu của bệnh viện không đủ loại máu nhóm O, nếu điều phối không kịp, Lục Hạ rất có thể lại bị hôn mê lần nữa... " Rút của cô ấy! " Tiêu Sở Bắc một phát túm lấy Lục Hiểu đẩy tới trước mặt bác sĩ. Lục Hiểu hoảng sợ đến trợn to cả hai mắt, " Không được, em đã có thai. " " Nói láo! " Tiêu Sở Bắc ngay cả một giây cũng không tin vào lời nói của Lục Hiểu, cưỡng ép đẩy cô vào phòng phẫu thuật. Lục Hiểu sợ tới mức khóc lóc kể lể, khóc không thành tiếng " Đừng... Sở Bắc, anh hãy nghe em nói... em thật sự đã có thai, không tin anh có thể đi hỏi bác sĩ phụ khoa, em không thể rút máu, em thật sự không thể. " Lục Hiểu cáng cầu khẩn, Tiêu Sở Bắc càng tức giận. Người đàn bà đáng chết này đã làm những việc táng tận thiện lương như vậy rồi, mà sao còn có thể mở mắt trắng trợn biến ra những chuyện tản dóc như vậy?! " Lục Hiểu, cô còn có phải là người hay không? Có biết tiểu Hạ vừa thức tỉnh liền đến đây hại cô ấy! Tôi đều tận mắt thấy hết rồi, là có đầy tiểu Hạ xuống lầu đấy, ta muốn cô phải vì là tội của cô mà trả giá!! " Mặc kệ Lục Hiểu van khóc như thế nào. Cô vẫn cứ bị cưỡng ép áp giải lên bàn rút máu, sau khi bác sĩ đã rút đi 200 milliliter huyết dịch của cô. Cả người Lục Hiểu đều không ổn chút nào, lúc bác sĩ còn phải rút thêm 200 milliliter nữa, đột nhiên có người kêu hãi xong vào " Không thể rút máu thêm nữa, cô ấy là phụ nữ có thai a! ". Lục Hiểu có thai?! Người đàn bà đáng chết này lại thật sự đã có thai?! Lục Hiểu hôn mê trên bàn rút máu, cuối cùng, bị đưa vào phòng bệnh. Chờ tới lúc cô tỉnh lại, Tiêu Sở Bắc đứng ở bên giường của cô, một khuôn mặt anh tuấn nhưng âm u lãnh lẽo đến đáng sợ. " Ai cho cô cái gan dám mang thai con hoang này? " Anh ấy túm lấy tay của cô. Lục Hiểu đau đến cắn răng, anh ấy đã biết cô đã có thai?! Nhưng tại sao anh ấy lại nói đứa con này con hoang? " Sở Bắc, nó là con của anh à, nó không phải là cái con hoang gì, nó là con của chúng ta a... " Tiếng khóc nức nở của Lục Hiểu khiển Tiêu Sở Bắc nhanh đảm lông mày lại, chán ghét tột cùng. Trên khuôn mặt anh tuấn ấy, không có chút vui sướng nào khi sắp được làm cha. " Đồ để tiện, tôi mỗi lần chạm cô đều dùng BCS, cô không thể nào có con với tôi, ai biết cô có phóng đãng với người đàn ông nào bên ngoài không, mẹ nó đừng có mà đem đứa con hoang bẩn thỉu đó mà tính trên đầu tôi. " Anh ấy sao có thể nói cô phóng đãng ở bên ngoài? " Sở Bắc, anh tin em, thật sự là của anh, em làm sao có thể cho người khác chạm vào em? " " Vậy là, mẹ nó cô đã động tay chân trên BCS phải không? Lục Hiểu, có thật để tiện! " Nước mắt của cô ấy bao giờ cũng nói đến là đến. Trước kia anh sao lại ngu xuẩn như vậy, cô ấy vừa khóc, anh liền ngu xuẩn tin tưởng rồi. "Tôi có nói qua là cô phóng lửa sao?" Tiêu Sở Bắc hỏi cô, trái tim của Lục Hạ lộp bộp một cái, ngay sau đó, tay của anh lại chỉ chỉ cái vọ ngoài bị cháy đen của hộp quẹt, chỉ còn dư lại một chút cái góc ở trên, rõ ràng đang khắc một chữ "Hiểu", "Đó là Hiểu Hiểu tự tay khắc lên, trên đời này chẳng lẽ còn có cái thứ hai giống y như đúc sao?" Hai mắt của Lục Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái chữ Hiểu kia. Cô từ đầu cũng không biết chỗ đó còn có khắc một chữ Hiểu. Cho nên cô đổ thừa như thế nào đều không thể đổ thừa lại được nữa sao? ! "Lục Hạ, cô càng đáng sợ hơn tôi tưởng, Lục Hiểu là em ruột của cô a! !" Tiêu Sở Bắc túm lấy cổ tay của Lục Hạ gào thét. "Cô tưởng cô đụng chết người đàn ông kia, là có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Đây là điện thoại di động của ông ấy, bên trong ghi chép toàn bộ câu đương hạ lưu xấu xa của cô với ông ấy!" Tiêu Sở Bắc lấy ra một máy điện thoại hung hãn quăng vào mặt Lục Hạ. Khuôn mặt non nớt của cô bị quẹt ra một dấu đỏ thẫm. Cô từ trong tay của người đàn ông giãy giụa ra, xem ra cô dù ngụy biện thế nào cũng không làm nên chuyện gì nổi. "Nên? Ngài Tiêu ngài đã sớm tìm được những thứ này, cố ý dẫn tôi tới nơi đây để làm gì?" Cô ấy thừa nhận rồi. Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận rồi? ! "Cô đáng chết, cô không có bị hôn mê, mẹ nó cô vốn dĩ không có bị mù!" "Đúng vậy a, mắt của tôi rất tốt, ngài Tiêu, thật sự là cám ơn ngài đã khoét mắt của Lục Hiểu đưa cho tôi." "Súc sinh! Cô coi tôi như kẻ đần mà lừa gạt, cô khiến tôi như cầm thú giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất ——" "Người phụ nữ... yêu nhất?" Đến cùng người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn là Lục Hiểu! "Tiêu Sở Bắc, anh buông tay cho tôi, cho dù tôi đã đối với Lục Hiểu làm đủ chuyện xấu, anh đừng có quên, anh mới là thủ phạm, người chân chính giết chết cô ấy là ngươi!" Lục Hạ gào thét. Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc đỏ bừng, anh không có một lúc nào không hối hận những sai lầm của bản thân mình lúc trước đối với Lục Hiểu phạm phải, cô ấy nói không sai, anh là thủ phạm, anh cũng mới là kẻ đầu sọ giết chết Hiểu Hiểu. "Chết tiệt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !" "Tiêu Sở Bắc, anh làm đau em rồi, anh còn nhớ không, em đã cứu mạng của anh? Em vì anh chịu qua một viên đạn!" Lục Hạ kêu thật lớn tiếng. Tiêu Sở Bắc hai mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy, trong đầu là Lục Hiểu nói với anh câu nói kia —— "Cô ấy không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một súng, cô ấy nói qua với anh bộ phận bị thương của cô ấy là bụng của cô ấy, nếu như viên đạn xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật có thể có thai của con anh sao?" Xoẹt một tiếng. Tiêu Sở Bắc như điên lên xé rách áo trên của Lục Hạ, từ hông đến bụng, da thịt của cô ấy bạch bích không tỳ vết, một chút vết thương đều không có. "Sẹo viên đạn của cô ở đâu? !" Lục Hạ hoảng hốt lo sợ. Những vẫn còn cãi bướng "em sợ anh không thích liền khử đi rồi, anh chạm qua em, không lẽ anh không biết sao?" "Tôi thật sự đã chạm qua cô sao? !" Tiêu Sở Bắc dùng sức nắm lấy cánh tay của Lục Hạ, hận không thể như vậy đem cô nhào nát. Hiểu Hiểu rời khỏi anh trong hai tháng kia, anh sống một ngày như một năm, có một đêm anh uống rượu say, tỉnh lại cô ấy lại trần trụi nằm ở bên cạnh anh, sau đó không bao lâu, cô ấy liền nói mình đã có thai. Đã từng, anh không có tuy cứu đến cùng, chỉ là ở sâu trong lòng anh là nhớ kỹ —— anh chưa từng chạm qua cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng vì anh chịu qua súng. "Là Hiểu Hiểu đã cứu tôi, là cô nói dối với tôi, là chính cô nhảy xuống hồ nước, cô lại nói dối với tôi, là cô động tay chân trong xe, cô lại nói dối với tôi, là chính bản thân cô tự té xuống lầu, cô lại nói dối với tôi, cô vốn dĩ không bị mù, là cô khiến tôi khoét đi mắt của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không phải là vì cầm lấy cái kéo uy hiếp cô mới té xuống lầu, cô ấy là bị cô đẩy xuống đấy, là cô, là cô, toàn bộ đều là cô! !" Tiêu Sở Bắc đem Lục Hạ dồn đến bên vách núi, mắt nhìn sắp té xuống."Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..." Lục Hạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Cô ấy lại còn cười được? "Nói cho tôi biết, cô cái con ma quỷ giết người không chớp mắt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !" Anh ấy muốn biết cô phóng lửa, Lục Hiểu là như thế nào khổ sở van xin cô mở cửa thả cô ấy một con đường sống còn sao? "Anh rất muốn biết tôi đối với cô ấy làm cái gì?" Lục Hạ hỏi anh, không có chút áy náy nào, cũng không có bộ dạng sợ hãi. Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể đẩy cô ấy xuống như vậy, không —— té vỡ cái thịt nát xương tan của cô ấy cũng đền bù không được tội lớn tày trời của mà cô ấy phạm phải. "Đúng vậy a, lửa là tôi thả đấy, người là tôi thiêu chết đấy, tôi cứ như vậy nhìn cô ấy quỳ trên đất cầu tôi buông tha cô ấy, nhưng mà anh đoán tôi cùng cô ấy nói gì?" "..." "Tôi nói tất cả đều là anh sai khiến tôi làm đấy! Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất yêu nhất chính tay muốn giết cô ấy! !" "Lục Hạ, cô ——!" "Ha ha ha ha ha... Tiêu Sở Bắc, cô ấy xuống đến địa ngục cũng sẽ hận anh, vĩnh viễn hận anh! !"Lục Hạ! Tôi muốn cô đền mạng!" "Anh không có cơ hội đó, Tiêu Sở Bắc ——" Lục Hạ giãy tay của Tiêu Sở Bắc đang nắm lấy tay của mình ra, quay người nhảy xuống vách núi. Trong núi rừng trống trải chỉ nghe thấy người phụ nữ điên cuồng cười to "Tiêu Sở Bắc, anh vĩnh viễn cũng không thể thay cô ấy báo thù được, tôi sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua đấy! ! Tôi cho dù chết cũng sẽ ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau! !" Lục Hạ nhảy núi chết rồi... —— Cơn mưa liên miên bao phủ bầu trời tháng sáu. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn gió mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy " Hiểu Hiểu, anh đã hối hận rồi... anh đã hối hận rồi... " Năm đó anh từng yêu em, còn bây giờ thì thế nào nhỉ? Chào mừng bạn đến với bộ truyện ngôn tình ngược Năm đó anh từng yêu em. Với 38 chương truyện, chúng ta cùng điểm qua những tình tiết chính để có thể tiếp cận truyện một cách dễ dàng hơn nhé. “Cởi hết quần áo ra!” Ôi thôi, lại là một câu chuyện mà nữ chính của chúng ta phải chịu nhiều thiệt thòi lắm đây. Thế nhưng đây lại là một bộ truyện nhận được rất nhiều sự quan tâm của độc giả nên chắc chắn sẽ rất đáng đọc đấy. Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công và làm nhục cô mặc kệ lời van xin, sự e dè và xấu hổ của cô. Mở đầu câu chuyện là một bối cảnh thật chẳng đẹp đẽ tí nào. Cô gái đáng thương này là ai? Gã trai tàn nhẫn này là ai? Mối quan hệ của họ là như thế nào đây? Lục Hiểu và Tiêu Sở Bắc là hai nhân vật chính của bộ truyện này. Họ là cặp đôi thanh mai trúc mã thuở còn nhỏ. Lục Hiểu là tiểu thư nhà họ Lục, cô mồ côi cha mẹ và sống với ông nội của mình trong Lục Gia. Tiêu Sở Bắc là một chàng trai có sức hút kinh khủng, khí chất ngời ngời. Trông họ thật xứng đôi, họ cũng là vợ chồng nhưng liệu mối quan hệ này có được độc giả đón nhận hay không đây? Mạch truyện không thể hấp dẫn nếu không có một “Tuesday” xuất hiện xen ngang cặp đôi ngôn tình của chúng ta được. Lục Hạ được ông nội của Lục Hiểu mang về từ cô nhi viện, tiểu Hiểu hết lòng thương yêu tiểu Hạ nhưng ngược lại, trong lòng tiểu Hạ chỉ có sự ganh ghét và đố kỵ. Cô bày ra biết bao nhiêu âm mưu tàn độc với mục đích đẩy Lục Hiểu ra khỏi Lục Gia. Lục Hạ tự tay đập vỡ di ảnh của mẹ mình và đổ lỗi cho Lục Hiểu, Lục Hạ tự nhảy xuống hồ nước ở sân trường và đổ tội cho Lục Hiểu. Thế là ông nội nhất thời tin Lục Hạ nên đã đuổi Lục Hiểu ra khỏi Lục Gia. Bước đầu, Lục Hạ đã cướp ông nội và gia sản thừa kế nhà họ Lục ra khỏi tay Lục Hiểu một cách dễ dàng. Nói về Tiêu Sở Bắc, anh và Lục Hiểu từ nhỏ đã được xem là một cặp thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa. Lục Hà đương nhiên là không chấp nhận được điều đó, năm lần bảy lượt bày mưu để cướp luôn Tiêu Sở Bắc về tay mình. Lục Hạ lừa Lục Hiểu lên ô tô với âm mưu sẽ gây ra một vụ tai nạn để giết chết Lục Hiểu. Thế nhưng tình thế lại đổi khác, Lục Hiểu chỉ bị thương nhẹ, còn Lục Hạ lại bị hôn mê suốt một thời gian dài. Tình tiết truyện này khiến độc giả hả dạ nhưng lại “ngã ngửa” khi đến cuối truyện mới biết được rằng, cái “tình thế đổi khác” đó lại là một sự sắp đặt có tính toán. Lục Hạ không hề bị hôn mê, cô mua chuộc bác sỹ tại bệnh viện để che giấu đi sự thật là mình không hề bị gì cả. Để làm gì nhỉ? Để Tiêu Sở Bắc trở nên oán ghét Lục Hiểu vì sự tàn độc từ trên trời rơi xuống đầu cô. Tuy kết hôn với nhau nhưng Tiêu Sở Bắc chỉ xem Lục Hiểu như kẻ thù, luôn mong chờ ngày Lục Hạ tỉnh lại và nhanh chóng kết hôn với Lục Hạ. Cầu được ước thấy, cũng đến lúc Lục Hạ tỉnh dậy, đây là khởi nguồn của 1001 bi kịch xảy đến với cuộc đời Lục Hiểu. Tiêu Sở Bắc ép Lục Hiểu phá thai, để giữ lại đứa con trong bụng mình, Lục Hiểu phải hi sinh đôi mắt của mình cho Lục Hạ Thực tế là Lục Hạ lại mua chuộc bác sỹ để nói rằng đôi mắt của cô đã bị hỏng. Mặc dù đang mang thai nhưng Tiêu Sở Bắc lại ép Lục Hiểu phải hiến máu cho Lục Hạ. Cô chấp nhận hết chỉ để giữ lại đứa con trong bụng mình, là đứa con chung với Tiêu Sở Bắc. Chưa hết, ngay sau khi đón Lục Hạ về Tiêu gia, Tiêu Sở Bắc lập tức ép Lục Hiểu ly hôn và đẩy cô ra khỏi Tiêu Gia. Một cô gái mù đang mang thai sẽ tự liệu cuộc đời của mình ra sao đây? Khi đã có được những điều mà mình mong muốn từ tay Lục Hiểu, Lục Hạ lại nhận ra cô thật chẳng thể có được niềm vui khi mà Tiêu Sở Bắc đã thật sự rất yêu Lục Hiểu, anh luôn tìm kiếm và muốn quan tâm Lục Hiểu. Lục Hạ đã tàn độc nay lại vô cùng độc ác, cô tìm đến chỗ Lục Hiểu và hãm hại cô, muốn giết chết đứa con trong bụng Lục Hiểu và vẫn theo “sách cũ”, đổ hết tội lỗi lên đầu Lục Hiểu tội nghiệp. Đám cháy do Lục Hạ gây ra thiêu rụi mọi thứ với mục đích phải “đuổi cùng giết tận” Lục Hiểu. Khi mọi người đều tin rằng Lục Hiểu đã chết cháy, đó cũng là lúc mà Lục Hạ dần dần phải trả giá cho những tội ác mình đã gây ra. Đứa con của Lục Hiểu và Tiêu Sở Bắc vẫn tồn tại, Lục Hạ năm lần bảy lượt tìm cách giết chết đứa bé nhưng không thành. Cũng từ những hành động và việc làm của Lục Hạ mà Tiêu Sở Bắc đã dần nhận ra bộ mặt thật của cô, cây kim trong bọc chắc chắn sẽ không ở mãi trong bọc được. Cho dù Lục Hạ đã được kết hôn cùng Tiêu Sở Bắc nhưng lại không thể nào thay thế được vị trí của Lục Hiểu trong lòng Tiêu Sở Bắc. Ván bài đã được lật, phần lớn nhờ công của Lý Thu Thủy – người chăm sóc Lục Hiểu từ thuở nhỏ và luôn tin cô là người lương thiện. Ông nội cũng dần nhận ra sự thật, Tiêu Sở Bắc cũng chính là kẻ khốn khổ nhất vì những điều mình đã làm với Lục Hiểu. Liệu sự trở về của cô gái mù lòa đáng thương Lục Hiểu có giúp Năm đó anh từng yêu em có một cái kết “happy ending” hay không? Hay cô gái đáng thương Lục Hiểu cùng với Phương Dã – bạn học cũ của Tiêu Sở Bắc sẽ viết tiếp những tình tiết “có hậu” cho câu chuyện? Liệu sau tất cả những bi kịch đã xảy đến, Lục Hiểu có tha thứ được cho Tiêu Sở Bắc hay không? Cái kết mà nhân vật “Tuesday” Lục Hạ sẽ bi thảm đến thế nào? Tất cả sẽ được trả lời hết bạn đọc ngay bản full truyện Năm đó anh từng yêu em tại đấy. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để

năm đó anh từng yêu em truyện