nếu được chọn lại em có lấy anh không
Đa số câu hỏi do nhà tuyển dụng đặt ra không có đáp án cụ thể. Tuy nhiên nếu được hỏi tại sao lại chọn công ty chúng tôi, bạn hoàn toàn có thể đưa ra những câu trả lời khiến nhà tuyển dung thỏa mãn. Bạn có thể trả lời câu hỏi tại sao bạn lại chọn công ty
Nguyên tắc chung khi chọn món trong bữa ăn buffet là chọn món ăn khô trước, món nước ăn sau; đồ chiên xào và các món ngọt ăn sau cùng. Bạn có thể khai vị với các món gỏi, nộm salad. Những món này thường có vị chua giúp kích thích vị giác và tiêu hóa. Sau đó là ăn các món
Nếu thí sinh cho rằng, em chọn khác, mà hệ thống lại "nhảy" ra khác - để xác định có việc này hay không, Bộ GD&ĐT cần có thời gian để truy vết. Sau thời gian truy vết, nếu xác định do lỗi của Bộ, thì Bộ GD&ĐT sẽ xử lý theo hướng đảm bảo quyền lợi chính đáng
Ngoài ra, còn có một số nguyên nhân sau bạn nên xoá bộ nhớ đệm (cache) như: Các tập tin bộ nhớ cache của ứng dụng bị hỏng, khiến ứng dụng hoạt động sai. Bạn muốn xóa các tập tin có chứa thông tin cá nhân để bảo vệ sự riêng tư của bạn. Bạn sắp hết dung lượng lưu trữ trên điện thoại và không muốn xóa video, ảnh và ứng dụng.
Không có truyện nào Bình chọn: | Lưu lại || Khổ ANH EM SINH ĐÔI 2 . 18+ Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên. Nếu bạn dưới 18 xin quay ra. Dành cho quảng cáo ©2007-2008 Bản
Whatsapp Dating Group In South Africa. Chẳng ai khi yêu mà không biết đến chữ ghen, càng ghen, chứng tỏ họ càng yêu và sợ làm tuột mất đối phuơng. Tôi đã từng nghĩ đơn giản, tôi ghen chứng tỏ tôi yêu vợ, và cô ấy sẽ vì thế mà cảm thấy bản thân cô ấy với tôi quan trọng đến nhuờng nào. Nhưng rồi, chính cái sự ghen tuông mù quáng, ghen bất chấp đã khiến tôi biến thành quỷ dữ!!!Tôi - 31 tuổi, đang là giám đốc một doanh nghiệp nho nhỏ mà cha tôi để lại, cuới vợ hơn 5 năm, chúng tôi đã có với nhau hai cô công chúa bé nhỏ dễ thuơng, bé lớn 5 tuổi, bé thứ hai 3 tuổi. Gia đình tôi là hình mẫu chung đáng mơ uớc ở xã hội hiện đại 1 vợ 2 con, nhà 3 tầng, xe bốn bánh!Vợ kém tôi hai tuổi, trước đây, chúng tôi học cùng một truờng đại học, tôi say mê cô ấy bởi vì cô ấy rất đẹp, rất hiền, và vẻ ngòai của cô ấy luôn toát lên sức hút khó nhiên, chúng tôi đến với nhau không hòan tòan vì tình yêu, mà chính tôi đã dùng thủ đọan để cuới đuợc cô ấy, điều này không ít lần khiến tôi trăn trở!!!không ít lần tôi thấy mình có lỗi với cô ấy, nhưng nhanh chóng sau đó cái cảm giác ấy bị vùi lấp, vì duờng như cô ấy chưa từng một lần trách tôi!Ngày đó, sau khi nhìn thấy em trong cuộc thi " sinh viên thanh lịch " của truờng, tôi đã tìm mọi cách để chinh phục, tiếp cận cô ấy. Tôi đi học bằng ô tô đưa đón, trên nguời luôn có những thứ hàng hịêu đắt tiền. Ngày đó hội con gái mê tôi lắm, ai cũng muốn làm bạn gái tôi dù chỉ một ngày, những cái đuôi theo sau tôi, gây ko ít phiền phức cho tôi. Nhưng duờng như em chẳng thèm để ý đến tôi. Ngày đó tôi ngạo mạn cho rằng có lẽ em giả vờ để làm giá với tôi, chứ theo tìm hiểu tôi đuợc biết em xuất thân từ một gia đình làm nông nghiệp ở duới quê, gia đình đông anh em. Cơ bản mà nói, nếu yêu đuợc tôi thì em chẳng khác gì vớ đuợc cục vàng, không có lý gì khiến em phải từ chối cả!Tên em là Trúc, cái tên nói lên tất cả, cái dáng nguời mảnh khảnh, gịong nói ngọt ngào, thái độ ôn nhu, không chỉ riêng tôi, mà cũng có đầy thằng điêu đứng vì em, nhưng tôi không sợ, mấy thằng tép riu ấy sao có thể sánh đuợc với tôi!Tôi bắt đầu tấn công em dữ dội, nào là tặng quà, tặng hoa, rủ em đi ăn uống nhưng em đều từ chối, tôi không dừng lại, tôi chơi chiêu lãng mạn hơn, bỏ ra một số tiền thuê đám nhóc nhảy nhót về biểu diễn ngay truớc cổng truờng, với hàng nghìn bông hồng xếp thành hình trái tim, băng rôn, khẩu hiệu treo đầy đuờng, trên đó đề tên rồi, em vẫn phũ phàng tự chối tôi. Tôi vẫn nhớ nụ cuời của tôi tắt ngấm khi cô ấy buớc về phía tôi, trong hàng nghìn con mắt nguỡng mộ, tiếng gào thét khàn cả cổ của đám con gái, khi cô ấy trao trả tôi bó hoa, và cất tiếng nói nhẹ nhàng - Xin lỗi, nhưng em có bạn trai rồi, mong từ nay trở đi anh đừng làm khó em nữa, những chuyện này anh nên làm với những cô gái khác thì tốt hơn!Tôi như bị tạt gáo nuớc lạnh vào mặt, một vài thằng tình địch nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê khinh thuờng, cố nén đau thuơng và nhục nhã, tôi lếch thếch ra về, giải tán đám đông!Quả đúng em đã có bạn trai thật, một thằng đúng chất sinh viên nghèo, học cùng truờng với dĩ tôi biết chuyện này vì hôm ấy tôi tình cờ thấy nó đèo em trên con xe đạp cà tàng, rẽ vào quán chè ven đừơng, ngồi trong ô tô trông ra, tôi không giấu đuợc nụ cuời nhếch mép chế nhạo, tôi thuơng hại cho em, rõ ràng e rất xinh đẹp, thiếu gì nguời để yêu mà phải yêu cái thằng vừa nghèo, vừa hèn như vậy, thay vì chỉ đuợc đi ăn mấy thứ rẻ tiền kia, em hòan tòan có thể ung dung thuởng thức những món ăn ngon trong những nhà hàng sang trọng cùng tôi kia mà!- Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, có gì mà ghê gớm, không có em này thì ta yêu em khác!Tôi tự nhủ và thỏa hịêp trong lòng mình như vậy, tôi tạm quên em trong vài ngày, tôi tìm đến những em chân dài, gợi cảm khác trong bar để giải sầu, các em ấy thậm chí còn phải xếp hàng để đuợc tôi chú ý, hà cớ gì tôi lại phụ các em đuợc!Chìm vào những cuộc vui, tôi những tuởng mình sẽ quên đuợc em, cô gái tên Trúc đã khiến tôi hao tổn tâm sức, rồi phũ phàng từ chối tôi như thế nào, thì ra tôi không quên đuợc em, tôi không tìm đuợc cô gái nào có nét tuơng đồng với em, không ai gíông em cả. Lòng tôi khó chịu vô cùng khi chứng kíên em tuơi cuời với hắn, khi chứng kiến hằng ngày hai nguời tình tứ đón đưa nhau đi học, đi làm lịêu còn có cơ hội chen chân vào hay không?Nhưng ông trời quả là biết chiều lòng nguời, đã tạo cho tôi cơ hội gần gũi hôm đó, trời mưa tầm tã , em đứng trú mưa ở trạm xe buýt duới cổng truờng, hình như em bị lỡ chuyến xe nên mọi nguời về hết, còn em đứng nhấp nhổm đợi chuyến sau, tôi cho ô tô lên gần sát vỉa hè, cơ hội lần này chắc chắn tôi phải nắm giữ, chỉ có lần này thôi. Hình như em sốt ruột lắm, một lát lại thấy em nhìn vào đồng hồ. Ơ mà thằng bạn trai của em đâu rồi, sao lại để em ngồi ấy. Mặc kệ!!! Tôi phải nhân cơ hội này mới đuợc, mở kính xe,tôi thò cổ ra ngòai, kệ những gịot mưa ào ào rơi lên tóc - Em lỡ chuyến xe à?Em không đáp, nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lơ đãng nhìn về chiều xe búyt chạy, tôi chưng hửng nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm- Bạn trai em đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đón em? Bận gì à?Lần này em buộc phải trả lời tôi bằng ngôn ngữ nói, em chỉ trả lời ngắn ngủi- Lát anh ấy qua đón em!- Muộn thế này rồi, nhà em ở đâu hay để anh đưa em về, nh thấy em cứ nhìn đồng hồ suốt, đóan là em có việc cần đi gấp- Thôi, anh cứ về truớc đi, anh Tùng đến đón em ngay bây giờ thôi, cảm ơn ý tốt của anh!- Đi ô tô không nhanh hơn xe đạp à? Với lại trời đang mưa, em đi xe đạp thì uớt hết, em lấy địên thọai của anh, bảo với Tùng là ko cần đến đón, mưa gío thế này bắt cậu ta đi cũng cực cho cậu ta mà!Mặc cho tôi gia sức thuyết phục, em vẫn một mực từ chối, tính tôi vốn ko kiên nhẫn, nếu là đứa con gái khác, tôi đã cho over từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao, với em, sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài thêm nữa. Tôi xuống nuớc thỏa hịêp- Bây giờ thế này, em chờ thêm một lúc nữa, nếu cậu ta không kịp đến, thì em để anh đưa về, anh cho xe sang bên kia đuờng chờ em, lát anh sẽ đánh xe sang, có đuợc không?Đuơng nhiên, kế sách của tôi quá hòan hảo, nên em không thể nào từ chối, em nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích, thế là tôi buớc đầu thành công xe đi tôi cầu trời khấn phật cho cái thằng ôn kia không đến, như thế thì tôi mới có cơ hội. Trời mưa mãi không ngớt, tôi sót ruột ngồi chờ trong xe, nửa tiếng trôi qua, đúng là hắn không đến kịp, tôi hồ hởi đánh xe qua chỗ em, nói- Chắc Tùng bận không đến đuợc đâu, trời sắp tối rồi, để anh đưa em về!Em miễn cuỡng buớc lên xe tôi, không quên nhìn lần cuối về huớng nguợc lại, hình như em vẫn mong thấy bóng dáng của nguời yêu mình. Tôi thấy nhoi nhói trong lòng cái cảm giác ghen tuông một cách vô lý với thằng đó. Nhưng cố dằn lòng lại, tôi hỏi em- Giờ em muốn về nhà hay đi đâu?- Nếu không phiền, anh có thể chở em ra bến xe khách đuợc không?- Em đón ai à?- Mẹ em ở quê lên đây khám lại cái chân, bà bị ngã, đắp lá mãi không khỏi!- Trời, ra đón mẹ sao em không đi taxi ra, đằng nào lúc về nhà, em chẳng phải cho bà ngồi ở taxi, chờ bạn trai đi xe đạp đến đón làm gì, không lẽ đèo ba nguời trên cái xe đó sao?Em nguợng ngập giải thích- Anh Tùng chở em đến đó, rồi anh ấy về, em chỉ mất tiền taxi một chìêu thôi!Tôi quên mất, em là sinh viên, làm gì có tiền mà chi tiêu vào những khỏan ấy đuợc, chẳng bù cho tôi, tiêu tiền quen tay nên không bao giờ biết xót, tôi chợt chạnh lòng khi nhìn Em yên tâm, anh sẽ làm taxi cả hai chiều miễn phí cho em, mà nếu em thích, anh miễn phí cả đời cho em cũng cuời, cho xe chạy và bông đùa như thế, nhưng em không hề phản ứng, chỉ thấy nét hơi bối rối. Tôi quên mất, em đã có ngừơi yêu! Chắc ngòai hôm nay ra, tôi chẳng có cơ hội nào xe khách đông nguời, ai ai cũng cùng một tâm trạng mong chờ nhìn thấy bóng dáng nguời thân, Trúc thẩm thỏm nhón chân mong sớm nhìn thấy mẹ, cảnh chen chúc xô bồ, nóng nôi sau cơn mưa rào khi nãy khíên trán em lẫm thẫm mồ hôi. Có đôi lần tôi muốn đánh liều đưa tay lau nhẹ vệt nuớc bám trên da em. Ánh mắt em sáng bừng, mừng rỡ, chạy về huớng chuyến xe vừa đáp chuyến, từ trên xe, một nguời phụ nữ tóc búi thấp, guơng mặt hiền hậu, chân đi cà nhắc mau chóng thóat khỏi hàng nguời xếp hàng đi xuống. Em lao đến ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau khá lâu, tôi ko dám tiến lại vì nghĩ mình làm vậy rất vô duyên, sau cùng tôi mới có cơ hội lại gần tiếp chuyện với mẹ em. Mẹ em lên chữa bệnh nhưng lại mang một bọc vải to, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy bà ôm khư khư nó trên tay.
Nếu được chọn lại, tôi sẽ không lấy chồng Tình yêu – Tôi đã lấy chồng được gần một năm, và bây giờ đang hối hận. Bạn đang xem Nếu được chọn lại em có lấy anh không Nếu thời gian quay trở lại, tôi sẽ làm mẹ đơn thân… Tôi sinh ở thành phố Hải Phòng. Gia đình tôi khá giả, bố mẹ tôi làm công chức nhà nước nên tuổi thơ của tôi trôi đi rất êm đềm. Tôi yêu cuộc sống, luôn tin vào tình yêu, vào hôn nhân và hào hứng bước vào cuộc sống vợ chồng khi vừa tốt nghiệp đại học được vài tháng. Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ làm mẹ đơn thân chứ không lấy chồng Chồng tôi cũng là một người đàn ông được sinh ra trong một gia đình đoàng hoàng, chúng tôi cũng có 2 năm yêu đương trước khi làm đám cưới. Bố mẹ chồng tôi đều là công chức nhà nước và họ đều rất gia cũng nói tôi sướng, hồi bé ở với bố mẹ, gia đình giàu có nên được bố mẹ cưng chiều, chẳng phải làm việc gì. Lớn lên, đi lấy chồng lại cũng lấy được gia đình tử tế, kinh tế ổn định, nên cả đời chẳng phải lo lắng đến tiền bạc, kinh đầu tôi cũng tưởng như thế, nhưng không phải. Làm dâu được gần 1 năm rồi tôi mới thấy phụ nữ đi làm dâu thật khổ. Xem thêm 0886 Là Mạng Gì – Đầu Số 0886 Được Khách Hàng Hưởng Ứng Nhiệt Tình Không chỉ phải chăm sóc cho chồng mà còn bố mẹ và anh em nhà mẹ chồng tôi mang tiếng là thoát ly, sống ở thành phố nhưng tư tưởng rất cổ hủ, không giống như bố mẹ tôi. Nhà chồng tôi không có thói quen ăn sáng bên ngoài, nên sáng dậy tôi phải lo hết bữa ăn sáng cho bố mẹ chồng, chồng và đứa em gái nhà chồng, buổi trưa đi làm thì ăn tại cơ quan, còn buổi tối về nhà tôi lại tất bật đi chợ và về nhà cơm nước cho cả gia gái chồng tôi thì hôm nào cũng 7-8 giờ tối mới đi học thêm về, nên việc cơm nước là tôi phải lo từ A- Z. Thi thoảng chồng về sớm, phụ giúp tôi nấu ăn thì mẹ chồng lại lườm guýt, không đồng ý và kéo chồng lên tầng thượng tập thể dục để giữ sức xong lại đến thân tôi hầu hạ, rửa bát. Được ngày chủ nhật, muốn đi đâu đó chơi thì mẹ chồng lại bắt lau dọn nhà cửa, và đi chợ, nấu cơm cho cả nhà, thế là hết ngày, chẳng đi đâu chơi mỏi vì suốt ngày phải phục vụ nhà chồng. Tôi bảo chồng xin bố mẹ chồng cho đi ở riêng ở một căn nhà khác do bố mẹ chồng tôi mua nhưng chưa ở đến, đang cho thuê thì cả chồng và bố mẹ chồng tôi đều phản đối. Mẹ chồng tôi còn nói, nhà chồng tôi có một một đứa con trai, nên cả đời vợ chồng tôi phải ở với ông bà để cơm nước, phục đi làm dâu như thế nào, chứ đi làm dâu mà như thế này thì sung sướng gì. Nếu thời gian quay trở lại, tôi thà làm mẹ đơn thân chứ không lấy chồng để làm ô sin cho nhà chồng cả Vân
- Em có cần phải mua gì tới không? Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo - Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi. Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi. Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn - Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này. - Dạ, cháu chào bác ạ! Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng - Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau. Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío - Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ? Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa. Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói. - Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ. Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại. - Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận? - Vâng, tuyệt đối ko hối hận. - Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. – Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc. - Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không? Em e ngại đáp lại ” Dạ, vâng “ - Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó ” Ong buớm ” bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt. - Kìa mẹ!!! Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp - Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không? - Dạ???? Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc. ADVERTISEMENT Video đang HOT Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên. - Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về. Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại - Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa? - Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ - Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à? - Không, không ạ, cháu ko có ý đó. - Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm. Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã. Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng - Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc. - Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không? Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây. Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi. - Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu? - Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi. - Em mệt thì để anh đưa về - Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào. Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo - Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không? Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy. Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên - Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu. Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to - Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa. Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn. Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ. - Em có cần phải mua gì tới không? Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo - Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi. Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi. Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn - Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này. - Dạ, cháu chào bác ạ! Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng - Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau. Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío - Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ? Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa. Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói. - Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ. Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại. - Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận? - Vâng, tuyệt đối ko hối hận. - Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. – Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc. - Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không? Em e ngại đáp lại ” Dạ, vâng “ - Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó ” Ong buớm ” bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt. - Kìa mẹ!!! Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp - Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không? - Dạ???? Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc. Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên. - Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về. Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại - Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa? - Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ - Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à? - Không, không ạ, cháu ko có ý đó. - Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm. Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã. Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng - Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc. - Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không? Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây. Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi. - Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu? - Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi. - Em mệt thì để anh đưa về - Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào. Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo - Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không? Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy. Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên - Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu. Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to - Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa. Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn. Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ. Theo Afamily Vợ hiền, xinh đẹp vẫn chưa đủ, vì sao đàn ông cứ phải ngoại tình mới vui? Đàn bà thường hay thắc mắc, tự hỏi hoặc tự trách mình, tại sao mình hiền lành, ngoan ngoãn, chu đáo với gia đình như thế này mà chồng vẫn chạy theo bồ? Mà các cô bồ một là ghê gớm, cũng chẳng phải hạng xinh đẹp cho lắm, cũng không phải là vợ thua về nhan sắc. Vậy mà, đàn ông vẫn...
Vừa đến rước dâu, chú rể đánh rơi cả hoa cưới còn mẹ chồng thì ngất luôn khi thấy cô dâu mặc chiếc váy đó Đang xem Nếu được chọn lại em có lấy anh không Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn , thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa. Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò – Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế – Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. – Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao ? – Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính – Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới . Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên – Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? – Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao ? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? – Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? – Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? – Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn – Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói – Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. – Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên – Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ. – Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao? Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói – Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. – Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! – Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. – Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh – Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? – Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại – Anh đi đâu? – Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! – Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? – Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. – Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? – Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. – Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn , thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa. Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò – Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế – Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. – Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao? Xem thêm Đáp Án Đề Thi Tuyển Sinh Lớp 10 Môn Anh Năm 2014 Tại Tp, Đáp Án Kỳ Thi Tuyển Sinh Lớp 10 Năm 2014 Tại Tp – Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính – Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới . Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên – Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? – Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? – Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? – Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? – Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn – Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói – Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. – Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên – Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ. – Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao? Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói – Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. – Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! – Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. – Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh – Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? – Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại – Anh đi đâu? – Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! – Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? – Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. – Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? – Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. – Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Theo Afamily Bồ của vợ trốn trong tủ quần áo, tôi nói một câu mà khiến gã tự động bước ra Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuốc rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt máu của em. Tôi nhếch miệng. Bản thân tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên chưa bao giờ tôi yêu cầu người yêu mình phải quá hoàn hảo. Tôi chỉ mong những mảnh khuyết của cả hai, có thể ghép lại thành sự hoàn hảo hoặc chí ít ra, nó sẽ không gây tổn hại gì đến cuộc sống chung của cả hai. Ngày tôi công khai mình yêu em, nhiều bạn bè đã vỗ vai tôi nên suy nghĩ kĩ lại. Vì em là một cô gái có rất nhiều người theo đuổi và em cũng đã trải qua rất nhiều mối tình khác nhau. Mọi người sợ tôi với em rồi sẽ chẳng đi về đến đâu. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lời người ta nói, yêu nhiều đâu có nghĩa là không đứng đắn. Chỉ đơn giản là vì chúng ta không hợp nhau, không thuộc về nhau mà thôi. Tôi tin rằng, mình không phải là người đàn ông đầu tiên nhưng sẽ là người đàn ông cuối cùng của em. Rồi ngày ấy cũng đến… Sau hơn một năm yêu nhau, tìm hiểu nhau, tình yêu của chúng tôi cũng có một cái kết đẹp là một đám cưới khá hoành tráng, long trọng. Bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng đến chúc mừng đông lắm, ai cũng khen cô dâu của tôi xinh đẹp. Chỉ nghe bấy nhiêu dó thôi cũng khiến tôi thấy phổng hết cả mũi lên rồi. Lồng nhẫn cưới vào ngón tay thon dài của em, tôi tin rằng nó sẽ mãi ngự ở đó, trường tồn cùng tình yêu của chúng tôi. Chỉ tiếc sự đời luôn lắm đổi thay và chữ ngờ chẳng ai học hết được mà thôi. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Ảnh minh họa Sau khi kết hôn, chúng tôi trở lại với guồng quay công việc thường ngày. Thú thực là công việc của tôi khá bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác nữa nên tôi thấy có lỗi với em lắm vì không quan tâm được nhiều tới em. Cứ rảnh rỗi ra một cái là tôi đưa em đi chơi, đi mua sắm coi như là bù đắp tinh thần. Tôi động viên em cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi khi nào tôi tiến lên một ví trí tốt hơn thì sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho em. Kết hôn xong em cũng xinh đẹp, quyến rũ, trẻ trung hơn rất nhiều làm tôi nhận được không ít lời cảnh báo từ mọi người. Nhưng tôi tin em, bởi kết hôn cũng được gần 1 năm rồi, em chưa từng làm chuyện gì khiến tôi phải suy nghĩ cả. Vậy mà ngày hôm đó… Kết thúc chuyến công tác, tôi về nhà sớm hơn dự định 1 ngày. Xuống sân bay, tôi định gọi điện báo cho em nhưng lại muốn em bất ngờ nên cất điện thoại đi và đón xe về ngay nhà. Mở tủ cất giày, tôi giật mình khi trong đó xuất hiện đôi giày nam lạ hoắc. Tôi chưa từng mua nó bao giờ. Hay là em mua sẵn cho tôi, hay là… Tôi định cất tiếng gọi em nhưng nghĩ làm sao, tôi lại bước thẳng về hướng phòng ngủ. Cửa bị chốt, tôi dùng chìa khóa của mình để mở. Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt tôi là cảnh tượng không thể không ngừng làm tôi suy diễn. Chăn gối lộn xộn, rơi cả xuống đất. Chiếc váy ngủ em đang mặc trên người thì xộc xệch, còn khuôn mặt thì tái mét lại, miệng ấp úng – Anh đã về rồi… Sao anh về sớm vậy mà không gọi em ra đón. – Vì anh muốn tạo bất ngờ cho em mà. – Tôi nhìn em cười nhạt Xem thêm Nghệ Sĩ Trường Giang – Tin Tức Mới Nhất Về Trường Giang Sự im lặng của em càng khiến tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.Ảnh minh họa Tiếng động lạ đột nhiên phát ra từ tủ quần áo. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Lao vào túm hắn ra ư? Không, tôi muốn hắn tự động bước ra đây cơ? Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuốc rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt máu của em. Tôi nhếch miệng – Anh quên không nói với em, trong tủ quần áo hôm trước anh đi có để vào đó lọ hóa chất cực độc mà bạn anh nhờ mua để nghiên cứu, chỉ cần không may làm đổ ra thôi là mất mạng như chơi ấy. Thế nào mà vừa dứt lời, gã bồ của em đã bật tung cánh cửa, lao ra quỳ xuống chân tôi xin lỗi rối rít. Có lẽ gã thừa biết cái hóa chất cực độc mà tôi nói là gì. Thà ra thú tội còn hơn là để tôi xông vào đập cho hắn một trận nhừ tử. Tôi cho hắn 5 giây để cút khỏi nhà tôi. Tôi không hiểu sao khi ấy mình lại bình tĩnh đối mặt với sự phản bội đến như vậy. Giờ thì chỉ còn lại mình em và tôi trong căn phòng mà cả hai đã từng có những phút giây vô cùng hạnh phúc. Em ngồi đó bất động. Sự im lặng của em càng khiến tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Giờ cuộc hôn nhân của tôi đang chìm trong bóng tối, tôi vẫn còn tình cảm với em, vẫn thương em nên không muốn nó dừng lại. Nhưng sự phản bội của em lại khiến tôi đau đến tận tim, nghĩ tới là uất hận. Tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi cần lắm một lời khuyên lúc này các bạn ạ! Lúc tôi sinh con cũng là lúc anh vội chạy tới chỗ nhân tình khi hay cô ta đau đẻ Anh nói với tôi, cô ta chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng rồi tôi ngỡ ngàng khi biết, chính bản thân tôi mới là sự lựa chọn đầy toan tính của anh. Tôi quen anh qua mai mối của bạn bè, lúc hai đứa đến với nhau, tôi đã hi vọng rất nhiều vào mối quan hệ này. Bởi tôi thấy anh… Post navigation
Sau đó, tôi đưa em và mẹ đến một nhà hàng dùng bữa tối, truớc đo em nhất mực ko đồng ý, em định đưa mẹ đi ăn bát phở rồi về, nhưng tôi nói tôi mời, và cố gắng thuyết phục mẹ em mãi, cuối cùng bà đành gật đầu đồng ý, em miễn cuỡng để tôi đưa đi, tôi biết, em ko thích nhận của ai thứ gì. Thực khách trong nhà hàng nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ vì phong cách ăn mặc, phong thái khi dùng bữa gjữa ba chúng tôi khác nhau hòan tòan, suốt cả bữa ăn em chỉ im lặng, và gắp cho mẹ những món ngon, giữa chúng tôi tuyệt nhiên không có cuộc giao tiếp nào trọn vẹn. Đưa em về đến đầu hẻm, xe của tôi không thể đi sâu vào hơn nữa, em dìu mẹ xuống, không quên cúi đầu cảm ơn tôi, em nói sẽ sớm trả lại tôi số tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm nay, tôi lại bị dội gáo nuớc lạnh vào mặt, không lẽ gjữa chúng tôi ngòai chuỵên rạch ròi tiền bạc, không còn gì đáng để bận tâm hơn hay sao, truớc khi từ biệt mẹ con em, tôi thấy bà dúi vào tay tôi một bọc túi nilon, bà bảo đấy là chè lam mà bà tự làm, bà biếu tôi một chút để làm quà cảm ơn vì hôm nay đã cất công đến tận bến xe đón bà. Tôi nhận lấy món quà, trong lòng vui vui. Tôi biết sáng hôm sau em sẽ đưa mẹ vào viện nên cố tình đậu xe chờ sẵn trước hẻm, vô tình thấy Tùng phóng xe máy đi vào hẻm, hôm nay hình như cậu ta muợn đuợc ai đó chiếc xe máy, chắc là đến đưa mẹ Trúc đi khám,tôi hơi buồn, nhưng cố nán lại xem họ sẽ giải quýêt ra sao khi mà chỉ có một chiếc xe mà có tới ba nguời. Tùng dẫn mẹ em ra đầu hẻm, tôi thừa cơ buớc đến bắt chuyện với mẹ em, mới hôm qua gặp mặt nên chắc chắn mẹ em không quên đuợc tôi. Thậm chí tôi còn khua môi múa mép khen món chè lam bà làm rất ngon, ăn rất vừa miệng nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa đụng vào miếng nào, bà tỏ ra hết sức vui mừng, còn Tùng thì ngẩn ra, không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy hả hê ở trong lòng. Tôi bảo mẹ Trúc để tôi đưa cả ba đến bệnh vịên, chứ đuờng giờ đông công an, đi kẹp ba vừa nguy hiểm vừa dễ bị ” tóm gáy”, chi bằng cứ để tôi đưa đi, vừa tiết kiệm chi phí, vừa an toàn. Hơn nữa, tôi quen một vài nguời trong bệnh viện, tôi sẽ đứng ra gíup bác mau chóng đc khám bệnh và điều trị một cách tốt nhất. Đúng lúc, Trúc đi từ trong ngõ ra, em tay xách một túi đồ, nhìn thấy tôi em chỉ bất ngờ trong thoáng giây, khẽ cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang phía Tùng - Mình đi thôi anh! Tùng loay hoay cho quay xe, ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi, có lẽ cậu ta ko có thiện cảm với tôi lắm thì phải. Tôi vờ như ko thấy, lúc này mẹ Trúc lên tiếng . Video đang HOT - Hay là mình đi nhờ xe của cậu này đi con, đằng nào cậu ấy cũng đã cất công đến đây rồi, chứ Tùng muợn xe của nguời ta, nhỡ có chuyện gì thì áy náy lắm! - Không cần đâu, con ko quen nhờ vả nguời khác nhiều quá, mẹ cứ lên xe anh Tùng đèo, lát con bắt xe ôm ra đó với mẹ sau. Tôi biết là Trúc cố tình lảng tránh sự gíup đỡ của tôi, mẹ em thấy em cuơng quýêt từ chối, bà cũng không dám nhờ vả tôi nữa. Em như ngầm nói cho tôi rằng, giữa chúng tôi mãi mãi chỉ nên giữ khoảng cách, và cái ranh giới mà em vẽ ra, tôi hòan tòan không bao giờ có thể chạm vào đuợc. Vì bên cạnh em đã có Tùng. ADVERTISEMENT Sau đó một thời gian, gia đình tôi có chút trục trặc trong công vịêc, tôi hòan thành và bảo vệ lụân án xong, vội tức tốc bay vào sài gòn, gíup mẹ mở thêm một chi nhánh công ty nữa, hình bóng em trong tim tôi tạm bị xóa nhòa, nhuờng chỗ cho công việc phát triển sự nghiệp của tôi. Hai năm sau, tôi trở về Hà Nội, mẹ tôi cũng cùng về, phần việc trong Sài Gòn có anh rể và chị gái tôi lo. Mẹ bắt đầu gịuc tôi lấy vợ để mau chóng ổn định, bà cũng thể hiện khát khao muốn có cháu nội. Nhưng tôi chưa thể tìm ra nguời con gái nào phù hợp với tôi, khiến cho tôi rung động như Trúc. Không biết giờ cô ấy thế nào? Có lẽ đã tốt nghiệp và đi xin việc làm rồi. Không biết giờ cô ấy thế nào, vẫn còn độc thân hay đã kết hôn với Tùng? Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đau nhói. Cầu mong cô ấy vẫn còn độc thân, thú thực hơn hai năm qua, đôi khi vì có những đầu óc thảnh thơi, tâm trí tôi lại một mực huớng về cô ấy. Cho nên hi vọng lần này trở về, tôi sớm có thể gặp lại nguời tôi thuơng mến bao năm qua, tôi rất mong muốn mình sẽ có cơ hội để tiếp cận cô ấy thêm lần nữa. Đúng là duyên số khéo trêu đùa chúng tôi, về bắc chưa bao lâu, tôi tình cờ gặp em và Tùng đang làm nhân viên chạy bàn ở một nhà hàng Nhật. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình, phải cố gắng nhìn thật kĩ mới dám khẳng định đó là em, cho đến khi Tùng mang đồ ăn ra đặt ở bàn của tôi, tôi mới tin đó là sự thật. Tùng hình như vẫn còn nhớ tôi là ai, cho nên cậu ta sững sờ trong vài giây, rồi nhanh chóng rời đi, phục vụ những bàn khác. Trúc rót ruợu mời khách, em duờng như ko phát hiện ra tôi chính là vị khách đặc biệt. Cho đến khi tay tôi khẽ nắm lấy cổ tay em,em mới giật mình nhìn thẳng vào mặt tôi. Em lắp bắp - Anh Bình, là anh sao? Tôi cuời, dần nới lỏng tay em ra, đón lấy ly ruợu vang và đáp - Ừ, anh đây, ko ngờ lại gặp em ở đây!!em làm ở đây lâu chưa? - Cũng mới thôi, đuợc ba tháng, em đang chờ công ty gọi phỏng vấn, nên làm thêm ở đây cho đến khi nào chính thức nhận việc. - Còn Tùng cũng vậy sao? - Vâng, anh ấy cũng đang chờ việc. Tôi nửa muốn hỏi nửa cảm thấy mình hỏi câu này có phần hơi vô duyên nhưng lý trí trong tôi không thắng nổi sự tò mò. - Em và Tùng, giờ thế nào rồi? Nhắc đến Tùng, thái độ của em không còn khách sáo như cách đây mấy phút, nét tuơi vui hiện lên trong mắt em. - Bọn em vẫn thế, chúng em tính có việc làm rồi, năm sau chúng em sẽ làm đám cuới, thuê một căn nhà nhỏ làm tổ ấm cho hai đứa! Không hiểu sao khi nghe những gì em kể, tôi thấy tim mình quặn lên đâu đớn. Phải rồi, đuơng nhiên yêu lâu là phải cuới, tất lẽ dĩ ngẫu, vậy mà sao tôi lại buồn thê thảm đến thế. Tôi cố kéo một nụ cuời chúc mừng em, tiện tay nâng ly ruợu uống một hơi hết sạch. Em xin phép dời đi vì ở đây không cho phép phục vụ đuợc nói chuyện quá lâu với khách hàng. Tôi ngồi lặng lẽ ở góc bàn, quan sát hai nguời họ làm việc. Thi thoảng tôi thấy họ nhìn nhau cuời. Quả thật, tôi không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp đôi, giữa họ tồn tại một thứ tình cảm dung dị và tôi không dám chắc, nếu đuợc yêu em, tôi có thể trao cho em thứ tình cảm ấy không? Chưa bao giờ tôi thấy mình kém tự tin, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trc một thằng đàn ông khác như vậy. Mẹ tôi ngày càng sốt sắng chuyện vợ con của tôi. 25 chưa yêu ai, bà lo lắng là đúng, rồi bà tổ chức ra những cuộc gặp mặt sặc mùi kinh tế, nghĩa là, bà thuờng tìm cho tôi những cô gái con của những trọc phú giàu có, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Điều này khá có lợi cho việc phát triển công ty của gia đình tôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, tôi không thể ýeu thuơng nổi những cô tiểu thư đỏng đảnh, suốt ngày đi shoping ăn chơi nhảy múa ấy đuợc. Có lần mẹ đưa cho tôi hai vé xem phim, bắt tôi đưa nguời ta đi, nhưng chưa tới rạp chiếu phim, cô gái kia đã nhảy tót xúông xe,lao thẳng vào trung tâm thuơng mại, mua sắm cả buổi chiều không xong. Tôi phải làm cu li xách hết túi này đến túi kia, và quan trọng hơn, tôi đuợc kiêm luôn vai trò thủ quỹ. Sau đó cô ta dắt tôi kên bar nhảy nhót bù khú với đám bạn. Và màn uống ruợu như mấy gã đàn ông, tôi thực sự khiếp sợ nếu như sau này cô ta làm vợ tôi. Càng tiếp xúc với những cô gái khác, tôi càng cảm thấy không ai có thể sánh bằng Trúc. Tiếc là tôi gần như không còn đến 1% cơ hội nữa. Một buổi chiều, tôi lang thang tới nhà hàng Nhật, hơn hai tháng nay tôi mới có cơ hội ghé đến quán này. Tôi bất ngờ truớc thông tin em và Tùng đã nghỉ việc ở quán cách đây một tuần. Có lẽ em và cậu ta đã đuợc mời phỏng vấn và đã có việc làm nên mới nghỉ ở đây. Nhưng khi nghe quản lý quán nói vì quán sắp sang cho nguời khác nên hai nguời buộc phải nghỉ việc, tôi ra lo lắng, không biết giờ em đã tìm đuợc việc khác chưa? Thời buổi kinh tế thị truờng, tìm một việc có thu nhập ổn định đâu có dễ. Cũng may, nhờ tập hồ sơ xin việc mà quản lý đưa cho, tôi có thể lần ra số điện thọai, địa chỉ nhà mới của em. Cũng chính từ đây, tôi đã đẩy cuộc đời em sang một buớc ngọăt mới, mà có lẽ, nếu đuợc chọn lựa lại, tôi dám thề là em sẽ ko bao giờ lựa chọn cuộc sống đầy nuớc mắt như thế! Tôi chủ động liên lạc với em qua điện thọai, Theo Afamily Yêu một người “bán mình chuộc cha” Qua 1 người bạn, tôi biết nàng đang cần tiền, gia đình sắp bị siết căn nhà cuối cùng vì không đủ khả năng trả món nợ cầm cố ngân hàng . Nàng cần một số tiền để trả ngân hàng trước khi cả gia đình bị đẩy ra lề đường và với đồng lương nhân viên VP, con số này chỉ có...
nếu được chọn lại em có lấy anh không