truyện yêu giả làm thật
☑️ Đọc truyện tranh Diễn Giả Làm Thật Chap 13 Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DocTruyen3Q Yêu cầu truyện. Group. Thể loại. Diễn Giả Làm Thật. Chapter 13. Diễn Giả Làm Thật - Chapter 13 (Cập nhật lúc: 22:00 20-10-2022)
Mời quý thính giả cùng đón nghe ngôn tình Giả Yêu Làm Thật - Truyện Ngôn Tình của tác giả qua giọng đọc . Mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe câu chuyện ngôn tình Giả Yêu Làm Thật của tác giả Thánh Yêu. Chúc quý vị và các bạn có những phút giây thật thư giãn
Giả Yêu Làm Thật. Chương 157. x. Màu nền Trùm Truyện - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,
Với khán giả NTV. Người Nghệ muôn phương. Trang địa phương. Đọc truyện đêm khuya. Chúc em, tình yêu bé nhỏ có một ngày 20/10 thật tuyệt vời em nhé! - Gửi tới em một món quà nhỏ với lời chúc đầy yêu thương nhân ngày 20/10, món quà chính là hạnh phúc, được gói
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược. Nguồn: Wattpad. Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.3/10 từ 157 lượt. Cùng đọc truyện Giả Yêu Làm Thật của tác giả Thánh Yêu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: Hiện đại, hào môn, ngược, HE. Độ dài: 188 chương & 35 ngoại truyện. Converter: Nothing_nhh.
Whatsapp Dating Group In South Africa. 57 lượt thích / 4,045 lượt đọc Giả yêu làm thật - Thánh YêuNhân vật chính Minh Thành Hữu-Phó Nhiễm_________________________________________Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Nhiễm, cấu kết...Minh Tam thiếu nói, tên của bọn họ xứng đôi như thế, không cấu kết làm chút chuyện thì thật là uổng Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kìm giữ mình, khẽ nở nụ cười, nói "Tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn nữa không?"Chính cô cũng cảm thấy, trái tim cô còn cứng rắn hơn cả sắt đá. Trong mắt cô, anh chỉ là một Minh Tam thiếu phong lưu đã thành tính.. . . . . .Phó Nhiễm không biết, tình yêu là một khoản nợ, có mượn tất phải có hôm trước, bọn họ còn triền miên với nhau, sau khi dục vọng qua đi, anh ngồi bên giường lấy tư thế kiêu ngạo nhìn cô "Em có yêu tôi không'"Yêu."Anh khẽ cười, dần dần không thể kìm chế nổi tiếng cười, tiện tay ném cho cô một tờ giấy đăng ký kết hôn. Trên đó ghi tên Minh Thành Hữu đã kết hôn cùng một cái tên làm cho cô cảm thấy sụp tên đó đã khiến cho cô nửa đời trước ở sai vị trí, lại vẫn muốn phá vỡ nửa đời sau của cô.. . . . . .Tình yêu tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Nếu như nó khô héo còn có hi vọng để cứu vớt nhưng nếu đã chết rồi thì sao đây?Đoạn ngắn đặc sắc"Tôi đồng ý."Khi Minh Thành Hữu nói ra những lời này trước một cô gái khác thì anh nhìn thấy Phó Nhiễm đang nấp ở một góc tối giữa đám có đau lòng không?Anh vẫn luôn cho là cô không có trái Nhiễm vò nát tờ kết quả trong tay. Thật châm chọc biết bao, vào ngày anh kết hôn cô l Có thể bạn thích? Làm ruộng chi ông trùm mỹ thực NguytLam906 776 11 11 Tác giả Phàm Trần Phiến loại Đam mỹ, cổ đại, xuyên việt, ngọt sủng, làm ruộng, mỹ thực, sinh tử, chủ công, thế giới nam nam, ấm áp, trạng Hoàn 161 chương + 9 phiên ngoại… Hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] _ thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 Sayu_8648 24 6 22 [ xuyên qua trọng sinh ] 《 hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] 》 tác giả Thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 văn án Thu vận vi xuyên qua một đám tiểu thế giới dưỡng nhãi con, lại không biết này đó nhãi con mỗi người đều không giống bình thường. Tinh tế thế giới khơi mào chiến tranh chính đàn đại lão, thế giới hiện đại muốn diệt thế nhà khoa học, cổ đại thế giới thô bạo mất nước hoàng đế...... Này đó thu vận vi cũng không biết, nàng chính đem nhà nàng tiểu nhãi con ở giữa không trung xoay vòng vòng chơi, nhà nàng nhãi con quá không yêu cười, muốn đậu cười. Mà… [ CHUYỂN VER] Eo thon Nhỏ - Jungkook x Ami _jkemn 80 9 28 Kim Ami là chị đại đệ nhất toàn trường, hội tụ đủ thứ từ trốn học, đánh nhau, tính cách lại hung hăng ngang Jungkook là một tên mọt sách vừa mới chuyển đến trường, tính tình ít nói, kín đáo, dễ đỏ mặt lại hay nói chuyện cà với 2 tính cách trái ngược này họ sẽ tạo nên câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường thế nào ?Tác giả gốc Khương Chi Ngư Nguyên tác Eo thon nhỏ Đường Nhân x Lục trì link truyện dịch Trà ĐáChuyển ver_jkemnChuyện chuyển ver chưa có sự đồng ý của tác giả tớ sẽ xóa nếu bên phía bản dịch và tác giả không k đồng ý chuyển ver.… [cover][Jensoo] Ly Hôn Liễu Giải Nhất Hạ nahoaaa 38 0 7 Tên truyện Ly Hôn Liễu Giải Nhất HạLy Hôn Hiểu Biết Một ChútTác giảThủy Sắc Thiên ThanhEditor AlexGreen95Tổng chương179Couple Jisoo-Jennietổng tài-luật sư ly hônTruyện cover/chuyển ver KHÔNG có sự cho phép của tác giả và người edit.… taekook thiên nga đen _strawberrieswordie_ 1 0 1 một chút nhớ, một chút giả chúi… [TAEKOOK] CHỌC TỨC BÉ XÃ Yunniefanfic 1,281 232 24 Đã 27 tuổi nhưng đại thiếu gia Kim Gia lại chẳng hề rung động vì bất kỳ một cô gái hay cậu trai nào nên cha mẹ cùng em trai đã chuốc say hắn rồi đưa lên giường với một cậu trai...xa năm sau, tiểu thiếu gia Kim Jungha vì không có ba và cú shock quá khứ nên đã rơi vào trầm người cha 'chưa từng có cảm giác rung động trước bất kỳ ai' và một thằng bé con 'không thích tiếp xúc với bất kỳ ai' đã trở nên 'lầy lội' hơn bao giờ hết khi gặp được Jeon Jungkook. Cả hai cha con đều vừa gặp đã yêu người nam nhân này, một người mong muốn chiếm hữu, một người vô cùng ỷ lại, cuối cùng tạo ra...Những tình huống giở khóc giở cười cho các độc giả.… tui và mùa mưa moonne357 1 0 1 = để làm truyện tranh… { CHS } XUYÊN KHÔNG VÀO GAME NGÔN TÌNH! TA ĐÂY SẼ PHÁ NÁT CÁI GAME NÀY ! Inkai_Reiimi 80 16 3 Hi~ Tôi là Emii đây. Chào mừng tới với fic nhỏ này của tôi nhaaa. Lưu ý trước khi đọc truyện Đây không phải là AllVietnam, đây là VietharemKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMĐiều quan trọng nhắc lại 3 lần2. Trong đây có cp phụ là Qing x Đại NamTrong đây có cp phụ là Qing x Đại NamTrong đây có cp phụ là Qing x Đại NamNhắc lại 3 lần để nhớ 3. Đọc chùa thì thôi khỏi, tôi đây không cần nhé4. Tôn trọng OTP, ship, couple, Au riêng và TG nhé. Tôi thật sự không muốn thấy lời lẽ xúc phạm đâu ^^5. Tất cả mọi thứ trong fic đều là tôi nghĩ ra6. Không liên quan tới lịch sử7. Không có ý xúc phạm, bôi nhọ bất kì cá nhân hay tổ chức nào8. Fic chỉ là để giải trí 9. Tôi là một đứa ngu văn, nhắc lại là ngu văn nhé nên là đừng chờ đợi ở một đứa 5 điểm văn như tôi10. Tôi sẽ không cho các nhân vật trước thời Ussr, VD [FREENBECK] _ Look At Me thBeeS 50,350 4,537 53 "Này, chị gì ơi? Chị còn sống không?""Cô có nhìn thấy người chết nào mà vẫn nghe nhạc hay không?""Chị tên là Sarocha sao? Em là Rebecca!""Đừng có tùy tiện nhìn vào ngực người khác như thế, rất là thô lỗ đấy."… [Tokyo Revengers x reader] Mỗi ngày một anh Nazar__Uwo 950 85 15 Tác giả Nazar__Uwo"chúng ta đều là những kẻ mơ mộng tin vào một tình yêu hão huyền" Fic chủ yếu là SE nhiều hơn nếu bạn thích một fic đầy vui vẻ thì nên lưu ý trước khi đọc! Truyện chỉ được đăng tải bởi Wattpad và Manga ToonPhiền không re-up, stolen fic của tớKhông lấy idea mà chưa có sự cho phépNhân vật sẽ bị ooc, không hợp mời out.…
Phó Nhiễm mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm sắc phượng hoàng chiêu dương đứng trong một đám đông. Cô khó chịu, cố gắng co người lại, khuôn mặt nhăn nhó vì bị lớp trang điểm phủ lên. Cô có thân hình cao ráo. Dù cởi bỏ đôi giày cao gót cô cũng phải cao tới 1m7. Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đi đôi giày cao gót này. Đôi lông mày Phó Nhiễm nhăn lại, tỏ ý không kiên nhẫn được nay chính là bữa tiệc đính hôn của là ngày đại hỉ của hai nhà Minh - hôn phu của cô chính là Minh Tam thiếu ở thị trấn Nghênh An nổi danh công tử đào hoa, mỹ nam số một, là một đại soái ca giàu có. Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của hắn, hắn thật sự có thể làm cho những người phụ nữ gặp mặt hắn lần đầu tiên phải kinh lúc này hắn lại đang làm một chuyện vô cùng xấu mẹ Minh gia giận đến xanh mặt. Cha mẹ Phó gia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Toàn bộ hội trường đang tập trung nhìn vào cô với ánh mắt đồng tình thương cảm làm cho Phó Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên. Cô đứng ở trên khán đài cao, kiên định nhìn vào bóng lưng của người đàn ông Ninh khóc sướt mướt nắm vạt áo Minh tam thiếu không thả."Anh thật sự đính hôn sao? Anh đã nói chỉ cần mình em mà. Chẳng lẽ những lời anh nói lúc trên giường là giả dối sao? "Minh Tam thiếu lấy ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Thẩm Ninh."Ngoan, đính hôn mà thôi, anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu."Bữa tiệc đính hôn này đã chấn động khắp thành phố. Ký giả tự nhiên cũng không thể bỏ qua được những tin đồn bát quái xung quanh bữa tiệc này."Tam thiếu gia, anh có thể giới thiệu cho em biết vị tiểu thư này là ai không?""Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đính hôn của anh, anh có biết vị hôn thê của anh vẫn còn đang đợi ở kia không?". . . . . .Phó Nhiễm nhìn Phó lão gia. Ông không kịp phản ứng, cũng không có ý lên tiếng chất vấn. Cô ngậm ngùi thở dài, lắc đầu. Minh lão gia là người đầu tiên thấy mất mặt đã lên tiếng ngăn cản đám kí giả phỏng Tam thiếu cùng cô gái lưu luyến không rời."Bảo bối, ngoan, trở về chờ tin tức của anh.""Còn phải đợi tin tức gì, anh cũng đã đính hôn rồi.""Thành Hữu, chớ hồ đồ!"Minh lão gia biết hắn đối với việc đính hôn này có chút bất mãn."Huống Tử"Tam thiếu gia lên tiếng."Đưa Thẩm Ninh trở về."Thẩm Ninh khó có cơ hội nhìn thấy Minh lão gia, sao có thể cam tâm rời đi như thế, ai không biết rõ tam thiếu gia là người đàn ông của cô, nếu muốn giành, cũng phải xem có đủ sức đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn lên,"Thành Hữu, em có thai con của anh.""A -" Tất cả mọi người vô cùng kinh chính là sự sỉ nhục của Minh Ninh ngẩng đầu lên, bộ dáng ngây thơ. Tam thiếu gia mới phút trước còn rất dịu dàng, giờ phút này liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Đôi mắt híp lại thâm sâu nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh, khóe miệng hắn chứa ý cười. Vô tình ánh mất âm lãnh đó của hắn làm cô cảm thấy lo giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên má của cô,"Thẩm Ninh, em vừa nói cái gì, anh không nghe rõ.""Em...""Tam thiếu gia, vị tiểu thư này nói cô ấy mang thai con của anh!" Ký giả bên cạnh có ý tốt’ nhắc nhở."Phải không?"Hắn cười cười, Thẩm Ninh nhìn không ra tâm trạng của người đàn ông này, tâm trạng của hắn từ trước đến giờ đều không để lộ chút nào ra ngoài."Thẩm Ninh, em nói cho bọn họ biết em mang thai thật không?"Hắn tức này Thẩm Ninh lại phán đoán sai, hắn tức giận thật rồi."Em...Thật xin lỗi, em không có mang thai."Sự lạnh lẽo trong mắt tam thiếu gia tan đi. Hắn vỗ vỗ mặt Thẩm Ninh, không dùng quá nhiều sức nhưng âm thanh phát ra lại làm cho cô cảm thấy đau đớn. Hắn duy trì vẻ ngoài vô hại của mình, còn cô gieo gió gặt bão, bị rất nhiều đèn flash theo sát không ngừng."Huống Tử, đưa cô ấy đi."Sắc mặt của Minh lão gia lúc này mới dịu đi một chút."Thành Hữu, buổi tối em chờ anh."Trước khi rời đi Thẩm Ninh bỏ lại một câu .Tam thiếu gia nhớ tới cách đó không xa còn có một người phụ nữ đang đợi Nhiễm thấy người đàn ông to cao đang từng bước một tới gần mình. Hắn mặt một bộ vét đen. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong tùy ý mở hai nút áo, không có phối hợp cà vạt. Hắn nhảy lên sân khấu. Lập tức cảm giác không khí hung hăng vênh váo đập vào Nhiễm cùng hắn nhìn nhau. Đây chính là Minh tam thiếu, Minh Thành Hữu. Ỷ vào ưu thế chiều cao, hắn ngạo nghễ ngắm nhìn khuôn mặt của cô, lông mày nhỏ nhắn, mắt to, miệng anh đào nhỏ, xuống chút nữa...Vóc người hấp dẫn, bộ ngực nở nang. Đây đúng là mẫu người hắn thích."Lấy ra đi."Hắn duỗi tay ra, bộ dạng công tử giàu có. Người điều khiển chương trình đưa chiếc nhẫn cho Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm, bàn tay cô trắng nõn, ngón tay thon dài, hắn cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn đang đeo vào bất ngờ Phó Nhiễm lại cong ngón tay lên."Như thế nào, không muốn?"Giọng nói hấp dẫn của hắn cất lên vô cùng mị lực. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua xương quai xanh của và hắn đang đứng rất gần nhìn cho tới khi có thể nhìn thấy rõ một dấu răng trên xương quai xanh của hắn chưa kịp tan đi. Cô tiếp tục quét mắt qua chiếc cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi thanh cao, đôi mắt đào hoa. Không thể trách được cô vừa mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy mất hồn."Phó Nhiễm "Hắn khẽ đọc tên của cô."Chữ Nhiễm trong cấu kết sao?"Phó Nhiễm khẽ cắn cánh môi, ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô làm cho má cô trở nên đỏ hơn. Minh Thành Hữu tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cô, Phó Nhiễm dùng sức thu tay lại, tháo chiếc nhẫn mới được đeo vào một nửa ném đi. Chiếc nhẫn phát ra một tiếng keng. Dưới đài mọi người đều giật mình nhìn hai môi của Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, khóe mắt kiêu căng."Có phải cô không muốn?"Phó Tụng Đình khẽ đẩy vợ mình một cái. Người hầu bàn vội vàng tiến lên, khom lưng muốn nhặt chiếc nhẫn rơi trong ly sâm banh."Dừng tay "Minh Thành Hữu lạnh lùng cất giọng."Cô không tự nguyện sao?"Phó Nhiễm đứng yên bất động."Tính tình còn rất tự đại. Tôi chỉ mới nói một câu cấu kết thôi, vậy thì sao? Bị người đâm trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?""Phó Nhiễm!"Sau lưng truyền tới tiếng quát chói tai của Phó Tụng Đình. Sau một hồi im lặng, Phó Nhiễm thở Nhàn thấy không khí có chút hòa hoãn, bàn tay vừa thu vào lại vươn ra."Để cho cô ấy tự mình nhặt."Hắn cũng muốn nhìn xem cô cứng đầu tới mức nào, liệu có thể sửa cô Nhiễm đi tới, phát hiện dưới sân khấu các ký giả đang chĩa thẳng đèn flash vào mặt cô. Phải rồi, chỉ cần cô khẽ cúi người thì có thể xem là cô đang khúm núm, cúi đầu trước hắn rồi. Nhưng cô biết, sau chuyện này cô sẽ không được yên lắm là ngày mai các trang nhất của báo chí sẽ giật tít tam thiếu gia thương tiếc tiểu tình nhân, ngay tại bữa tiệc đính hôn đã vứt bỏ vị hôn mắt Phó Nhiễm dừng lại trên chiếc nhẫn. Sắc mặt Phạm Nhàn tràn đầy phẫn nộ, không dám đối mặt với con gái sườn xám trên người Phó nhiễm có thiết kế xẻ tà cao tới tận bắp đùi, chỉ cần cô ngồi xuống sẽ bị lộ hết. Cô cũng không để ý nhiều tiếp tục khom lưng xuống."Từ từ."Tam thiếu gia vốn là muốn ở bên xem kịch vui đột nhiên lên tiếng. Hắn tiến tới trước Phó Nhiễm khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên. Hắn nhướng mắt cười nhẹ."Anh chỉ muốn đùa với em một chút, chuyện như vậy, nên để anh làm."Phó Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thầm cảm ơn hắn, nhẹ thở ra. Minh Thành Hữu nâng tay phải của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Phó Nhiễm ngẩng đầu, không biết sao, ánh mắt lại rơi vào vết cắn trên xương quai xanh của hắn. Giọng nói của hắn vô cùng ưu nhã nhưng cũng không giấu được sự đùa giỡn trong thật là một người đàn ông chu sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Minh Thành Hữu có thân hình cao tới 1m86, chỉ cần cúi đầu một chút, dễ dàng hôn lên trán Phó Nhiễm. Hắn ghé vào tai cô khẽ nói."Anh thấy cả chân em, làn da rất nhẵn nhụi, rất ** ."Nghi thức đính hôn tiếp tục tiến hành thuận lợi. Phó Nhiễm thở ra, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ Nhàn bưng đĩa đi tới bên cạnh cô."Tiểu Nhiễm, ăn một chút đi. Chắc là con đói bụng rồi?""Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn con lấy sao?""Cái đứa bé này. Bao nhiêu phụ nữ muốn được ngồi lên chiếc ghế tam thiếu phu nhân, con..."Phó Nhiễm cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn."Con..."Phạm Nhàn không nói hai lời đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm."Để ý hình tượng một chút đi. Con là tiểu thư khuê các mà. Con muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ này của mình sao?"Khóe miệng Phó Nhiễm vẫn lưu lại một chút xem thường."Biết thì thế nào? Cùng lắm thì từ hôn.""Tiểu Nhiễm..."Phó Nhiễm cắt đứt lời Phạm Nhàn."Theo yêu cầu của bọn họ, từ sau con sẽ ở lại nhà Minh Thành Hữu, có thể sẽ rất ít khi trở về.""Cái này mẹ biết, con phải nhớ rõ, hãy nhanh chóng mang thai, như vậy chiếc ghế tam thiếu phu nhân này con mới có thể yên ổn ngồi được."Phó Nhiễm không nói thêm gì lúc bữa tiệc đính hôn hoàn toàn kết thúc thì đã gần đến 9h chiếc xe Bentley màu sâm banh chạy vòng qua đài phun nước tiến vào hội trường. Toàn bộ người Minh gia trên dưới đều đang vội vàng tiễn khách, Minh Thành Hữu đi về phía chiếc xe dẫn đầu, tài xế trong xe liền mở cửa cho hắn."Em còn không đi?"Phó Nhiễm nghe vậy, đi tới trước, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng ôm eo cô, hơi đẩy, hắn và Phó Nhiễm liền ngồi vào xe. Minh Thành Hữu ra lệnh mở cửa sổ xe ra vì khi chạm vào cô hắn liền cảm thấy nóng rực trong người, hơi thở nặng đi qua quảng trường Vạn Nhiễm dựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vành tai đột nhiên nóng lên, cô nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu tới gần."Giúp anh che giấu anh sẽ không bạc đãi em.""Anh có ý gì?"Ánh mắt hắn phát ra nét hấp dẫn gợi cảm."Anh đi tìm tiểu tình nhân của anh."Hắn giương nhẹ cằm dưới. "Chú Vương, dừng xe.""Tam Thiếu, không trở về nhà sao?""Chờ tôi nửa giờ, thiếu phu nhân muốn ăn kem Haagen-Dazs."Chú Vương tươi cười."Thiếu gia thật là có tâm, được, tôi sẽ dừng xe ở ven đường."Bánh xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa xe ra bước nhanh rời đi. Gương mặt Phó Nhiễm trở nên cứng ngắc, nói thật, cô chưa bao giờ gặp gỡ một người nào như hắn cả. Chú Vương là người thân thiện, thừa dịp đó cùng Phó Nhiễm nói chuyện đôi ba mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu cuộc điện thoại gọi tới máy của chú Vương."Thưa phu nhân..."Chú Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Phó Nhiễm."Chuyện gì xảy ra, Thành Hữu không phải nói sẽ trở về sao? Người ở đâu?""Phu nhân, Tam Thiếu gia nói muốn mua chút đồ ăn cho thiếu phu nhân vì vậy có thể sẽ trở về muộn. Nói không chừng là đang trên đường về.""Cái gì? Không có chút quy củ gì cả. Ông đưa điện thoại cho Phó Nhiễm!"Chú Vương làm theo lời Lý Vận Linh."Phó Nhiễm, chuyện gì xảy ra? Đã khuya như thế này lại còn bắt Thành Hữu vất vả đi mua đồ ăn cho con. Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba, tại sao lại cứ kén ăn như vậy? Hôm khác ăn không được sao, cứ nhất định..."Phó Nhiễm nhức đầu duỗi ngón tay ra, đặt nhẹ lên lông mi."Mẹ, chúng con ở quảng trường Vanda, hắn đi tìm tiểu tình nhân của hắn rồi, có thể là cô gái trong bữa tiệc tối nay."Mười phút sau. Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu từ nơi không xa sải bước tới , thân hình cao to của hắn chui vào bên trong xe, trên người toàn mùi nước hoa của người phụ nữ đó làm tràn ngập cả không gian chật hẹp trong xe, nút áo so với lúc rời đi còn mở nhiều hơn, dấu răng như in sâu Thành Hữu cười như không cười nhìn chằm chằm gò má Phó Nhiễm."Thiếu gia?""Lái xe."Hắn lạnh lùng nói. Chú Vương cẩn thận nhìn, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu không có một túi đồ ăn nào."Rất tốt "Minh Thành Hữu dịu đi dồn Phó Nhiễm tới sát cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bả vai của cô, kề môi vào tai cô nói."Trở về, xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"
La Văn Anh đưa tay nắm lấy tay Nam nói rất nhiều, cũng rất biết thừa dịp lôi kéo làm quen, ngồi thang máy một hồi lâu bất quá liền đứng lên bắt chuyện cùng Tiểu Chu, cửa thang máy đinh mở ra, La Văn Anh dẫn đầu đi ra ngoài, Tạ Nam nhìn theo bóng lưng của cô."Cấp trên như cô ấy thật khó gần gũi."Tiểu Chu cùng Tạ Nam cùng đi về phía trước "Đừng nói bừa, con người Eve rất tốt."Ngay cả có lúc đối với cô rất khắc nghiệt, bất quá Tiểu Chu tự nhiên cũng biết đây là vì cô ấy có ý Tranh ngồi ở trước bàn làm việc, trên cánh tay bọt nước sau khi vỡ ra trông vô cùng thê thảm, thật không nỡ nhìn, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm máy vi tính, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất Nam gõ gõ cửa phòng làm việc.“Vào đi.""Xin chào Tổng giám đốc, tôi là thư ký mới tới."Minh Tranh cũng không ngẩng đầu lên, Tạ Nam đi đến cạnh anh, nhìn thấy cánh tay của Minh Tranh, cô không có hỏi nhiều, Minh Tranh làm xong liền phất tay ý bản cô đi ra ngoài."Công tác cụ thể sẽ có người giúp cô chuẩn bị, còn có hôm nay tôi không muốn gặp bất kì người nào, có điện thoại cũng thay tôi từ chối.""Vâng." Tạ Nam trước khi trước khi rời đi, ánh mắt một lần nữa nhìn chằm chằm vết thương trên tay Minh đến khi cửa phòng làm việc nặng nề vang lên tiếng đóng cửa, thần sắc căng căng của Minh Tranh lúc này mới thả lỏng một chút, anh dựa người vào ghế, cây bút kí tên cầm trong tay cũng bị ném sang một Chu cầm một tập tài liệu đi tới trước cửa, Tạ Nam nhanh chóng gọi cô lại."Julie.""Gì thế?""Lão đại phân phó, hôm nay không muốn gặp bất kì người nào."Tiểu Chu giơ giơ lên tài liệu trong tay lên "Cái này làm sao bây giờ?"Cô đưa tôi đi, tôi đợi tới thời gian ăn cơm sẽ mang vào.""Cũng được." Tiểu Chu tiện tay đem tài liệu đưa cho Tạ Nam."Julie" Tạ Nam kéo cô đến bên cạnh mình."Đợi tôi cùng ăn cơm trưa đi, tôi vừa tới công ty cũng không quen người khác.""Được thôi."Thời gian cơm trưa, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc La Văn Anh "Eve, chúng tôi đi ăn cơm, có cần mua về cho cô không?""Không cần, các cô đi đi." La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu hoàn thành đống công Nam cùng Tiểu Chu ăn cơm rất ngon miệng, Tạ Nam xoay người lại nhận lấy hai chén canh mà Tiểu Chu đem tới."Chao ôi, cám ơn, nhanh chóng ngồi xuống ăn đi."Tạ Nam năm nay 26 tuổi, cũng làm ở một vài công ty rồi sau đó mới tới Hào Khôn, có kinh nghiệm và bằng cấp cao, tới Hào Khôn phỏng vấn cũng không gặp quá nhiều khó khăn."Julie, hôm nay tôi thấy tay lão đại bị thương.""Cũng không biết tại sao nữa. Ngày hôm qua không biết làm sao, vốn là ở nhà Eve, lúc trở về liền biến thành như vậy, bảo lão đại đi bệnh viện cũng không chịu đi."Tạ Nam cắn đũa "Lão đại cùng Eve quan hệ không tầm thường sao?""Haiz, cô cũng đừng hỏi nhiều." Tiểu Chu hạ giọng "Dù sao chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được."Vậ đúng. " Tạ Nam đem xương sườn trong chén gắp cho Tiểu Chu, "Hôm nay tôi lần đầu nhìn thấy lão đại, lúc phỏng vấn cũng không có thấy anh ấy ở đó.""Cảm giác như thế nào?""Không nói được mấy câu..."Tiểu Chu nghiêm túc bỏ đôi đũa trong tay xuống"Tôi đã nói với cô, lão đại á, người này bề ngoài nhìn lạnh lẽo rét buốt như băng tuyết, thời gian trước nhất định rất khó tiếp xúc, tôi vừa mới thấy anh ta đã sợ muốn chết, nhưng trời sinh cao ráo đẹp trai, cô nhìn bộ dạng của anh ta một chút đi, tuyên bố Hào Khôn là nơi làm việc. Mấy cô nàng tiểu thư nhờ quan hệ xã hội để lên tầng cao nhất làm việc, về sau cô có thể sẽ gặp rắc rối nhưng mà, làm việc chung thời gian dài cô sẽ phát hiện ra, lão đại là người cũng không tệ lắm, chí ít không giống bề ngoài nhìn rất khó tiếp cận."Tạ Nam như có điều suy nghĩ dùng đũa gãy hãy hạt gạo "Vậy cũng được.""Dù sao cô không có việc gì cũng đừng chọc anh ta, mấy người tầng trên trên cùng luôn luôn có chút cổ quái."Tạ Nam gật gật đầu, đem món ăn gắp cho Tiểu Chu"Cô ăn đi, nếu không sau khi hết giờ làm chúng ta đi ăn buffet đi, tôi biết có một nhà hàng làm món bò bít tết rất ngon.""Được đó."Hai người ăn cơm trưa xong, Tạ Nam và Tiểu Chu cùng nhau đi về phía thang máy, trở lại phòng làm việc của từng người, Tạ Nam cầm ly nước ngồi trước máy tính, ngẩn người, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, cô nhanh chóng chạy xuống Tranh đã ăn cơm trưa xong, đang đi về phía phòng làm việc."Tổng giám đốc " Tạ Nam đứng lên "Julie có tập tài liệu, tôi đã để trên bàn"Ừ." Minh Tranh đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn cô, nhấc chân vước vào phòng làm tài liệu để ở trên bàn Minh Tranh , anh ngồi xuống ghế, bận rộn làm việc, lát sau mới quyết định mở tài liệu ra kí tên, lại phát hiện bên cạnh để một cái túi ni lông, phía trên còn có tên vài loại thuốc. Minh Tranh đem bịch nilon mở ra, nhìn thấy bên trong là một hộp thuốc mỡ trị phỏng cùng mấy hộp thuốc kháng kiện là của Tiểu Chu đưa, cô ấy lại là trợ lý của La Văn Anh, người đầu tiên Minh Tranh nghĩ đến, dĩ nhiên là La Văn cầm lấy thuốc mỡ để ở trong lòng bàn tay, không một chút nghĩ ngợi đứng dậy chạy ra Nam ngước mắt từ màn hình máy tính nhìn lên, gặp Minh Tranh đi nhanh như cơn gió, cô vội vàng đứng dậy "Tổng giám đốc..."Tiếng nói vừa dứt, Minh Tranh đã sớm đi Văn Anh nằm bò ở trước bàn máy tính nghỉ ngơi một chút, bụng không thấy đói, cả bữa trưa cũng không có ăn. .Minh Tranh vẫn không gõ cửa, trực tiếp vặn mở tay cầm cửa sau đi vào. Đôi tay La Văn Anh đè lên nhau, trán mẫu mực gối lên cánh tay, bên trong phòng nhiệt độ rất thấp, Minh Tranh nhìn thấy bộ dáng này biết rõ là cô đang ngủ, bước chân nhẹ nhàng tiến lấy áo khoác treo trên giá, anh thuận tay phủ lên cho Văn Anh ngủ không được sâu, một động tác rất nhỏ khiến cô mở mắt, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đứng bên cạnh mình là Minh Tranh, bả vai La Văn Anh mỏi nhừ ê Tranh vòng qua cái bàn, ngồi ở cái ghế bên cạnh La Văn nhướng mày, ánh mắt xẹt qua cánh tay anh. Quả nhiên đúng như Tiểu Chu đã nói, cổ tay áo vén lên là có thể thấy một mảng rất lớn, La Văn Anh có chút bất đắc dĩ, cô quay sang hướng hướng khác, tay cầm lấy tài liệu bên cạnh bàn"Tại sao không đi bệnh viện, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng."Minh Tranh ánh mắt liếc thẳng La Văn Anh"Không có sao, không phải em đã chuẩn bị thuốc mỡ cho tôi rồi sao?"Minh Tranh giơ cái túi nilon lên, đưa tới trước mặt La Văn Anh"Bất quá tôi không được khéo tay, cho nên đến phòng làm việc làm phiền em vậy ’.La Văn Anh nhìn gói thuốc trong tay, lập tức tỉnh ngủ, nhỏ giọng nói "Tôi không có mua thuốc cho anh."Minh Tranh nắm chặt mười ngón tay, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt La Văn Anh "Không phải em?""Ừ, không phải." La Văn Anh để tập văn kiện Tranh suy nghĩ chốc lát, ý tứ của La Văn Anh rất rõ ràng, không muốn nói chuyện cùng anh, nên anh xách túi thuốc chuẩn bị La Văn Anh vang lên phía sau lưng anh "Đi bệnh viện đi."Minh Tranh không có trả lời, thời điểm đi tới cửa quay đầu nhìn lại, tầm mắt La Văn Anh không kịp tránh đi, ánh mắt hai người chạm vào nhau "Eve."Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn còn không lời gì để nói, kéo cửa bước ra khỏi phòng làm việc của La Văn nắm chặt cây bút trong tay, trong công ty này những cô gái kia luôn muốn tranh nhau lấy lòng Minh Tranh, thấy anh bị thương cũng sẽ quan tâm lo lắng chuẩn bị thuốc thang chu đáo, La Văn Anh vén tóc ra sau vành tai, cánh tay vừa động, áo sơ mi khoát trên đầu vai liền rớt xuống đấtMinh Tranh đi về phía phòng làm việc của mình, Tạ Nam từ trước bàn đứng lên, Minh Tranh dừng bước"Cô theo tôi vào phòng làm việc một chút.""Vâng."Tạ Nam nhìn thần sắc Minh Tranh có chút bỡ ngỡ, đi theo phía sau anh vào phòng làm việc, Tạ Nam che đậy tâm tình đang dậy sóng, cẩn thận dè dặt đi tới Minh Tranh trước bàn"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?"Minh Tranh ném thứ cầm trong tay lên bàn "Trừ cô ra còn có ai bước vào phòng làm việc của tôi không?""Không có."Minh Tranh ngồi vào bên trong ghế làm việc"Thuốc này là do cô mua?""Vâng, tôi thấy tay của ngài bị thương khá nghiêm trọng, nghe Julie nói ngài cũng không đi bệnh viện, nên tôi mua cho ngài một ít thuốc."Thanh âm Tạ Nam phát run, sắc mặt Minh Tranh khó coi, gương mặt hung ác nham hiểm."Tổng giám đốc?""Cô là người mới đến hôm nay đúng không ? ’"Vâng."Minh Tranh nhìn về cái gói to trong tay"Hôm nay mới đến đã có thể thăm dò nhiều tin tức như vậy, thật không đơn giản".Hai tay khẩn trương nắm chặt lại"Tổng giám đốc, con người Julie rất tốt, tôi với cô ấy rất hợp nhau, buổi sáng lúc vào đưa tin thấy tay ngài bị thương, tôi đây mới bạo dạn hỏi thăm đôi câu.""Cô nhớ kỹ một điểm " Minh Tranh tiếp nhận lời nói của Tạ Nam"Chức trách của cô là thư kí tổng giám đốc, chuyện khác không cần cô phải quan tâm, tôi muốn thấy là thực lực công việc của cô chứ không phải quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, cô không phải bảo mẫu trong nhà của tôi, hiểu chưa""Đã hiểu." Tạ Nam sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúng túng đứng yên tại Tranh có chỗ nào gọi là người dễ gần chứ, nếu đổi thành người khác, một câu cám ơn chắc chắn sẽ nói, còn anh thì ngược lại."Đi ra ngoài đi."Tạ Nam nghe vậy, xoay người hướng cửa bước ra. Minh Tranh cầm lấy gói thuốc to ném vào trong thùng từ tầng trên, avatar La Văn Anh sáng Tranh gõ ra một câu nhưng thật ra chỉ có hai chữ "Tay đau."Thật lâu không thấy phản ứng, sau một lúc lâu, mới có đáp lại "Thoa thuốc mỡ, uống thuốc đi, không ổn thì đi bệnh viện."Minh Tranh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính"Thật sự muốn cùng tôi không chút quan hệ?"Lúc này, Minh Tranh chờ đến tan tầm cũng không có hồi Văn Anh đúng giờ rời phòng làm việc, Tiểu Chu hí ha hí hửng, cô nhắn tin cho Tạ Nam "ĐiTạ Nam sớm đã thu thập xong mọi thứ, ngày thứ nhất tới đây là quen thuộc công tác, cũng không vội, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc khép kín, suy nghĩ một chút, nhắn tin trả lời cho Tiểu Chu."Julie, thật ngại quá, tôi vẫn chưa rõ nội dung công việc, cô cứ về trước đi, ngày kia là cuối tuần, tôi sẽ nhân cơ hội nhận Chu trở về không có việc gì, trực tiếp ra Nam lâu lâu nhìn về phía cửa phòng làm việc của Minh Tranh, khoảng chừng nửa tiếng sau, mọi người trong công ty gần như về hết, Tạ Nam đứng dậy đi về phía cửa phòng gõ cửa, bên trong lại không có một tiếng trả lời ràng là cô không nhìn thấy Minh Tranh rời Nam vặn mở tay cầm cửa bước vào trong, Minh Tranh không ngồi trước bàn làmviệc, cô đi vào tìm xung quanh, ánh mắt dừng lại trên ghế vẻ như Minh Tranh mệt mỏi, tranh thủ nằm nghỉ ngơi, nhưng cũng chưa đi vào phòng nghỉ bên cạnh, cánh tay anh rũ xuống ở cạnh ghế sofa, trên người tùy ý khoác tấm chăn mỏng, Tạ Nam khom lưng đến trước mặt anh "Tổng giám đốc?"Minh Tranh nhắm chặt hai kêu mấy tiếng rồi cảm thấy có gì không đúng, cô đưa tay sờ thử lên trán Minh quá."Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?"Minh Tranh bỗng nhiên động đậy, cầm thật chặt tay Tạ Nam, cô kinh ngạc, ánh mắt chạm đến đến đôi mắt mở ra của Minh Tranh, đáy mắt mê man đột nhiên chuyển sang lạnh băng, anh bỏ tay Tạ Nam ra.
Phần 7 Minh Thành Hữu đưa cô vào trong tiệm tùy tiện chọn một đôi giày, Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo, lúc trở lại Y Vân Thủ Phủ đã gần đến rạng sáng. Minh Thành Hữu đem xe lái vào trong ga-ra, may mà Lý Vận Linh đã trở lại chỗ ở của mình, bằng không lại phải nghe một trận càu nhàu. Phó Nhiễm không nghĩ lực tay người đàn ông này to lớn như thế, cho đến lúc trở về phòng, chân trái vẫn còn mơ hồ thấy đau, dấu đỏ hình bàn tay tại vì da thịt trắng nõn nên thấy càng rõ ràng, cô khập khiễng, chỉ thấy lúc ra cửa Minh Thành Hữu tiện tay sau khi vứt trên mặt đất bộ quần áo kia đã không thấy đâu, xem ra Tiêu quản gia động tác rất nhanh. Minh Thành Hữu tiện tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bao thuốc lá cùng cái bật lửa bạch kim một đường bị ném lên trên tủ đầu giường, tay trái anh nhẹ gối sau đầu, tay phải vượt qua ra ngoài mép giường “Này, em rời đi Phó gia lúc thật là sớm, bọn họ không có lưu em lại dùng cơm?” “Thấy anh không có cùng tôi cùng nhau trở về, lưu tôi làm cái gì?” Phó Nhiễm đứng thẳng ở phía trước cửa sổ. Minh Thành Hữu cười ra âm thanh yếu ớt. “Trong lời nói đầy ý tứ châm chọc, hàm xúc thật là nặng, nói cho cùng tôi chỉ có thể coi là nửa con rể, em có thể coi là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.” Phải không? Phó Nhiễm lơ đãng chớp mắt, cô nhớ tới lúc trước đã từng kêu tên cô gái Phó Ứng Nhụy, nhìn danh xưng này thật tốt. Bình thường nếu không phải vận mệnh không thay đổi, trên đời này cô sẽ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay. “Có thể đổi lại đề tài không?” Phó Nhiễm nói xong, ngồi vào bên kia mép giường, vào chỗ của mình. Minh Thành Hữu giơ chân lên, nhẹ đá bên eo cô. “Này!” Phó Nhiễm toàn thân dính mồ hôi, nghĩ đứng dậy đi tắm rửa. “Tôi đói bụng, vào phòng bếp làm cho tôi chút gì ăn.” Không hổ là Minh Tam thiếu, nói chuyện đều thể mệnh lệnh giọng điệu có tiền. “Lấy cho anh chút ít điểm tâm đi.” “Không cần, tôi không ăn thực phẩm không có dinh dưỡng.” Phó Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm áp vừa phải, nước trôi xuống đến toàn thân, cũng có thể là lạnh quá lâu, trong nháy mắt cô có cảm giác nóng lạnh vây quanh, da thịt yếu ớt mờ mịt ửng hồng, trong phòng tắm to hơi nước ngưng tụ bốc lên, ngay cả tầm mắt đều thấy mơ hồ. Cô đứng ở trước gương đem đầu tóc sấy khô, trước ngực chỉ dùng khăn tắm màu trắng bó chặt, còn chưa kịp mặc đồ ngủ, mặt kính giống như không cần bàn vẽ điêu khắc, Phó Nhiễm duỗi ngón tay ra, ở trên gương viết hai chữ. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, cô nhìn chằm chằm hai chữ kia suy nghĩ xuất thần. “Rầm rầm rầm –” Tiếng đập cửa truyền đến. “Xong chưa?” “Lập tức xong rồi đây.” Phó Nhiễm lập tức thu hồi suy nghĩ. Minh Thành Hữu phát ra tiếng khẽ nguyền rủa, cũng không biết đang nói gì, Phó Nhiễm bàn tay mới vừa chạm đến y phục trên kệ, liền trơ mắt thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, khăn tắm vén lên đã bị cô mở ra, Phó Nhiễm cả kinh vội vàng vòng lại trước ngực. “Anh vào bằng cách nào?” Minh Thành Hữu lơ đễnh xem xét Phó Nhiễm, tầm mắt ánh mắt của hắn rơi đến trên cửa, “Anh có chìa khóa dự phòng?” Minh Thành Hữu vừa đi, hai tay liên tục không ngừng cởi nút áo. “Đây là nhà tôi, tôi muốn cái gì chứ? Chớ đề phòng kẻ háo sắc giống như đề phòng với tôi, cùng em ngủ trên một cái giường cũng không đụng đến em, huống chi là ở đây…” Hắn cởi áo sơ mi ra, chợt lại nghĩ tới điều gì quay đầu lại. “Đúng rồi, tôi còn nhớ điều em nói với mẹ, có phải thật vậy hay không em đã cùng người khác đã làm tại phòng tắm?” Phó Nhiễm ôm lấy y phục đi ra ngoài. “Tôi đi lấy đồ ăn!” Cửa đóng sầm lại. Minh Thành Hữu cởi bỏ dây lưng, tầm mắt đột nhiên lướt qua gương, Phó Nhiễm lưu lại chữ này đã lộ vẻ mơ hồ, phần đuôi hơi nước hóa thành giọt nước, đang uốn lượn nối tiếp nhau mà rơi xuống. Hắn nhịn không được đến gần, trong miệng lẩm bẩm. Ca ca. Người đàn ông mắt nhìn tinh tường, mặc dù hắn đối với chuyện cùng Phó Nhiễm đính hôn không để bụng, nhưng cô là con gái duy nhất của Phó gia, việc này hắn vẫn biết. Cái này nói ca ca là chỉ ai? Chuyện với ca ca? Con ngươi Minh Thành Hữu đột ngột kéo nét cười lạnh, bàn tay đưa lên mặt kính mơn ʈrớɲ, xóa đi tất cả, soi sáng ra mặt của mình. Tắm rửa xong đi ra, hắn lấy áo choàng tắm bên cạnh thắt dây lưng đi xuống lầu. Vừa vặn thấy hình ảnh Phó Nhiễm đang khom lưng tìm đồ. “Em tìm cái gì?” “Có sao?” Cô cũng không ngẩng đầu lên. Minh Thành Hữu kéo ra ghế ăn bằng gỗ điêu khắc tinh xảo. “Em đang ở đâu nào? Nói cho cùng tôi không ăn cái loại đó.” Phó Nhiễm kéo ra tủ lạnh, “Thế anh muốn ăn cái gì?” “Lấy trước chén vây cá tráng miệng.” Phó Nhiễm lấy ra một quả cà chua, hai quả trứng, cô nhìn thấy bày ở bên trong tủ có bún tàu, Minh Vân Phong khi có ở đây sẽ ăn điểm tâm, ông thích ăn mì phở. Tiêu quản gia săn sóc chu đáo tự nhiên sẽ chuẩn bị thỏa đáng. Ngón trỏ Minh Thành Hữu khẽ chọc mặt bàn, hoàn toàn một bộ dáng đại gia. “Nhanh lên!” Phó Nhiễm tại phòng bếp bận việc một hồi lâu, không bao lâu tắt lửa, từ phòng bếp mang ra hai bát mì sợi nóng hổi, đem bát kia bày ở trước mặt Minh Thành Hữu. Hắn ngược lại không có so đo, có lẽ là thực sự đói bụng, cầm lấy chiếc đũa không nói hai lời ăn luôn. Đối với Phó Nhiễm, cơm tối là tùy tiện đối phó, vậy mà bụng cũng đói kêu vang, tóc cô không có kẹp lên, theo động tác cúi người, tóc đen như tơ lụa chảy xuống, cô không thể không đem trái tay đè chặt lại sợi tóc, bởi như vậy, cả gò má trắng hồng liền hiện ra trước mặt mọi người. Hàng mi cô như núi xa xa, ngũ quan tinh xảo, làn da rất đẹp, dù cho không trang điểm đều hơn người một bậc. Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt nhẹ qua, chưa phát hiện ra trong lúc đó suy ngẫm, động tác trở nên chậm chạp. Phó Nhiễm chưa phát hiện ra điều này, vẫn tiếp tục vùi đầu vào trong bát trước mặt ăn. Hắn nhớ tới lúc ở trên xe, theo như lời cô nói, vẻ mặt tứ cố vô thân kia thậm chí làm người ta không dám đến gần. Phó Nhiễm bưng bát lên, uống súp. Khoé mắt Minh Thành Hữu khóe cạn mị, xác thực bộ dạng này của cô không giống đại tiểu thư Phó gia. Sau khi no bụng, cô chuẩn bị lên lầu. “Chờ một chút.” Minh Thành Hữu nắm lấy cổ tay cô. “Tôi còn chưa ăn xong.” “Tôi thấy mệt, lên lầu đi ngủ trước.” “Không được, ngồi xuống cho tôi.” Nhìn tướng ăn hắn ưu nhã, cho nên tốc độ thật chậm, khuỷu tay Phó Nhiễm tì lên mặt bàn lại ngáp liên tục, thật vất vả. Đợi đến khi Minh Thành Hữu đứng dậy, cô ngay cả khí lực để nhấc chân lên cũng không còn. Lên cầu thang lại càng mắt nhắm mắt mở, trở lại phòng ngủ đơn giản lấy nước súc miệng, sau đó cắm đầu ngã xuống giường lớn ngủ. Lúc rạng sáng, vừa lúc có trận bóng, tiếng Minh Thành Hữu đem âm thanh mở rất to vang lên, hắn tựa như không hiểu như thế nào là làm phiền cô. Phó Nhiễm trở mình trằn trọc, trong đầu âm thanh hỗn loạn, đành phải chui đầu vào trong chăn. Đang lúc mơ màng tựa như nghe thấy tiếng điện thoại bên cạnh. “Huống Tử, nhìn xem, đại chiến penalty, khốn kiếp cậu lại thua rồi, ngày mai tại Mê Tính cậu làm chủ. Đừng quên tìm vài người đẹp, lần trước những thứ kia cậu đào tới, thật chẳng ra sao…” Phó Nhiễm vô thức xoay người, con mắt hé mở, lờ mờ thấy đầu giường đèn vẫn sáng. Ngọn đèn chiếu ánh sáng hiu hắt trên mặt người đàn ông, không trách được Minh Thành Hữu có danh xưng đệ nhất mỹ nam. Hình ảnh như vậy ngay cả đang lúc nửa mê nửa tỉnh cô cũng có thể bị mê hoặc. Hắn liếc mắt, ánh mắt bất ngờ đối diện với cô, tâm tình của hắn phá lệ, tốt, hướng về phía đầu bên kia điện thoại. “Cứ như vậy, ngày mai 8 giờ gặp ở Mê Tính.” Phó Nhiễm nghe được âm thanh TV huyên náo vô cùng, có lẽ là âm nhạc sau khi trận bóng kết thúc, phấn khích mà kịch tính, Minh Thành Hữu nửa người trên trở về trong chăn, một khoảng cách nhanh chóng gần hơn, bộ ngực hắn rắn chắc áp vào sau lưng Phó Nhiễm, cánh tay thon dài ôm hướng eo của cô, môi mỏng gần sát gò má cô, cất tiếng nói ma mị. “Cấu kết, nghĩ tới tôi muốn em sao?” Hắn thắng cược, tâm tình tự nhiên sung sướng. Nhìn thấy Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh rất đáng thương, như thế nào cũng phải an ủi một chút. Cấu kết, cấu kết… Tên đáng chết này nghe có vẻ như lại thích gọi cô như vậy.
Phần 163 Từ đường cao tốc đi tới, cách một tòa nhà Thiên Kiều, cách đó không xa chính là bệnh viện. Phó Nhiễm cũng hi vọng là mình quá đa nghi, tài xế lái xe khẩn trương, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy sắp đến bệnh viện, chị Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. “Thiếu phu nhân, trong đó xe đậu đầy rồi, chúng ta chỉ có thể đậu xe ở ven đường.” Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ôm lấy con trai rồi đẩy cửa xe bước ra. Cô không tin, ban ngày ban mặt mà có người có thể làm loạn được. Chân vừa mới bước ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng thắng xe, chiếc xe lúc trước theo sát phía sau nay đã dừng trước mặt, một người đàn ông bước xuống, không nói gì liền lao vào giành lấy Hãn Hãn trong tay cô. Theo bản năng, cô lui về phía sau, chui vào trong xe, đóng của xe lại, đối phương liền tiến lên một bước, kéo cửa xe ra. Phó Nhiễm lui sát về phía sau, đụng vào người chị Nguyệt, thấy cánh tay đàn ông đã đưa vào. “Cứu mạng!” Chị Nguyệt hét to lên. Hãn Hãn bị dọa đến mức khóc không ngừng, Phó Nhiễm ôm chặt con vào trong lòng, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chợt nhìn thấy một chiếc xe con đang lao nhanh tới, đầu xe dừng trước xe của cô, làm cho tên đàn ông kia hoảng sợ vội rút tay về, nhưng vẫn chậm một bước, Phó Nhiễm nghe được một tiếng kêu la thảm thiết, cô vội vàng đưa tay bịt tai con trai lại. Tay phải của tên đàn ông kia toàn là máu, miệng vết thương rách tới tận lưng. Phó Nhiễm hoàn toàn không ngờ nghĩ tới tình cảnh này, ngoài đướng phố đông đúc, vậy mà chuyện bắt cóc trẻ em lại xảy ra đối với cô, càng không nghĩ tới sẽ có một màn máu me như thế này. Cửa xe bị đụng trứng liền biến dạng, cô đưa tay đóng cửa xe lại rồi phân phó. “Mau lái xe.” Tài xế nghe vậy, vội vàng đạp chân ga. “Thiếu phu nhân, không đến bệnh viện sao?” Giọng nói chị Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi. “Mau, mau đưa điện thoại cho tôi, để tôi báo cảnh sát.” T kính chiếu hậu, Phó Nhiễm thấy hai chiếc xe kìm kẹp vào nhau, cô nghĩ tới một người, chỉ có người đó mới có thể trùng hợp như vậy. Sau khi gọi điện thoại cho cảnh sát xong, cô kề mặt mình sát vào mặt con trai. “Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng sợ, có mẹ đây.” Nước mắt lại trào ra, khi nãy cô không sợ hãi, giờ nghĩ lại cô thấy thật kinh khủng. Trên đường trở về, cô nhận được điện thoại của Lý Vận Linh. Phó Nhiễm bảo chị Nguyết bế cháu. “Alo, mẹ à?” “Tiểu Nhiễm, con ở đâu thế? Không có ở nhà sao?” Phó Nhiễm đưa mắt nhìn con trai trong lòng chị Nguyệt. “Con mang Hãn Hãn đi tiêm phòng.” “Vậy gần về chưa?” “Vâng, sắp tới nhà rồi.” Phó Nhiễm cúp điện thoại, trong đầu nghĩ đến Lý Vận Linh, nhưng rồi lắc đầu, dù mẹ có muốn Hãn Hãn thế nào, cũng không đến mức phải dùng thủ đoạn như thế này. Xe chạy vào đỗ trong sân ở Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đnag đứng ở trước cửa, cô bước xuống xe rồi nói với chị Nguyệt. “ Trước tiên chị bế cháu vào trong nhà đi, đừng đưa qua tay cho bất cứ người nào hết.” “Vâng.” Phó Nhiễm đi tẳng về phía Lý Vận Linh đang đứng. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” “Mẹ đến thăm Hãn Hãn.” Lý Vận Linh lướt qua bên người cô, đi về phía trước. “Xảy ra chuyện gì thế, sao xe lại bị vỡ như thế “Vừa rồi ở bệnh viện, không cần thận bị va phải.” Phó Nhiễm hời hợt nói. Vẻ mặt Lý Vận Linh thoáng do dự. “Ai lại đâm vào xe con thế, mà hình như là cửa xe mở ra rồi mới bị vỡ?” Chị Nguyệt ôm Hãn Hãn bước gần tới cửa, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên, thấy cháu liền hỏi. “Hôm nay Hãn Hãn đi tiêm gì đó?” “ Kiểm tra xương.” Lý Vận Linh đi về phía chị Nguyệt. “Bảo bối, bà nội tới thăm con này.” Chị Nguyệt do dự, nhìn về phía Phó Nhiễm. “Mẹ, chúng ta vào nhà đi, không nên đứng ở bên ngoài.” Lý Vận Linh ngăn chị Nguyệt lại, đưa hai tay ra. “Cháu của tôi sao không để tôi ôm. Hãn Hãn, bà nội xem cháu nào.” Theo bản năng, chị Nguyệt ôm chặt bé, Lý Vận Linh chợt không vui. Bà mạnh mẽ đưa tay giành lấy Hãn Hãn, chị Nguyệt không thể làm gì khác đành lui ra. Lý Vận Linh ôm cháu tới bên cạnh xe, bà cúi đầu nhìn cháu trai trong ngực, ánh mắt nhìn theo bước chân Phó Nhiễm đang tiến tới gần. “Tiểu Nhiễm, đây là cái gì?” Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ. “Gì vậy?” Lý Vận Linh đưa lưng về phía cô. “Còn nói là sự cố ngoài ý muốn? Đây rõ ràng là có người cố ý.” Phó Nhiễm nghe lời bà nói, càng hoài nghi, đi tới bên cạnh bà. “Mẹ, mẹ phát hiện ra cái gì Lý Vận Linh đưa mắt nhìn cô một cái, chú Vương lái xe đến bên cạnh, Tiêu quản gia lặng lẽ xuống xe. Lý Vận Linh thừa dịp Phó Nhiễm không để ý, vội vàng chui vào trong xe. Phó Nhiễm chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, cô vội vàng xoay người lại, Tiêu quản gia đã chặn ở trước mặt cô. “Thiếu phu nhân, xin lỗi.” “Hãn Hãn.” Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xe, Phó Nhiễm vội chạy tới, Tiêu quản gia liền đẩy cô một cái, sau đó ngồi vào xe, tiện tay đóng cửa lại. Chú Vương thấy thế, vội vàng đạp chân ga lái xe đi. “Mẹ, Hãn Hãn!” Phó Nhiễm chôn chân tại chỗ, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, cô chạy theo hơn 10m, toàn thân như bị rút cạn sức lực, sức cùng lực kiệt, đôi chân không chống đỡ được liền ngã xuống. Mặc dù cô đã đề phòng Lý Vận Linh rồi, nhưng không thể nghĩ ra được bà ta có thể làm ra chuyện như thế này, tình huống vừa rồi, thật khó mà phòng ngừa được. Chị Nguyệt cũng ngẩn ngơ, vội bước nhanh đến, nâng Phó Nhiễm dậy. “Thiếu phu nhân.” Phó Nhiễm dùng sức hất tay chị ra, cô bước nhanh về phía chiếc xe, mở cửa ra, mau chóng khởi động xe rồi tăng tốc đuổi theo. Mười ngón tay nắm chặt, trên mặt cô một mảnh mông lung vì nước mắt. Lý Vận Linh nghe Hãn Hãn khóc, bà khẩn trương nói. “Chạy nhanh lên.” Tiêu quản gia nhìn ra phía sau, vội nói. “Phu nhân, bà đừng nóng vội, thiếu phu nhân sẽ không đuổi kịp đâu.” “Hãn Hãn ngoan, đừng khóc, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Lý Vận Linh không ngừng đưa tay vỗ lưng cháu. “Ngoan nào, sau này, tất cả Minh gia đều là của con.” Chú Vương lái xe thật nhanh, Phó Nhiễm đưa tay lên gạt đi nước mắt, cô đạp chân ga, bàn tay nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh lên, Hãn Hãn là máu thịt của cô, ai cũng không cho phép mang con đi đâu hết. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phó Nhiễm càng vội vàng hơn, mắt thấy xe đã tiến vào Minh gia, cổng sắt cũng đã đóng lại, cả người cô như bị mất hồn, dừng xe sát ven đường. Chuông điện thoại vang lên một lần nữa. Cô không thèm xem thử ai gọi tới, trực tiếp bắt máy. “Phó Nhiễm.” Nghe được giọng nói của anh, mắt cô đỏ lên, đưa tay che mặt, gục lên tay lái. “Thành Hữu, Minh Thành Hữu.” Anh cất cao giọng hỏi. “Em làm sao vậy?” “Hãn Hãn, Hãn Hãn bị cướp đi rồi.” Phó Nhiễm nói xong câu này, liền không nói được gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt của Minh gia, cô thất hồn lạc phách, đẩy cửa xe bước xuống, bên tai cô vẫn còn vang vọng tiếng kêu của anh. “Phó Nhiễm, Phó Nhiễm.” Cô chạy nhanh tới bên cửa sắt, Lý Vận Linh và Tiêu quản gia đã bước vào trong nhà, Phó Nhiễm đưa tay nhấn chuông, nhưng bên trong không thấy ai bước ra, cô nhấn hoài không buông. Có thể người trong nhà không chịu được nữa, Tiêu quản gia mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn về phía phòng khách, nhưng không hề thấy bóng dáng của Lý Vận Linh. “Thiếu phu nhân, cô nên trở về nhà đi.” “Tiêu quản gia, bà cho tôi Tiêu quản gia khó xử. “Kể từ sau khi Tam thiếu ra đi, phu nhân đã rất đau khổ rồi, giờ người chỉ còn có cháu nội. Thiếu phu nhân đã có cuộc sống riêng của mình, tại sao cô không để cho phu nhân nuôi cháu nội? Đây cũng là một cách phu nhân tưởng nhớ đến con trai.” “Tiêu quản gia, chẳng lẽ bà không hiểu Hãn Hãn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào sao?” Đôi mắt cô hiện lên sự khó tin nhìn chằm chằm Tiêu quản gia, cô nói tiếp. “Hãn hãn là con của tôi, là tôi đau đớn một ngày một đêm mới sanh ra được!” Tiêu quản gia thở dài. “Rồi thiếu phu nhân sẽ có con riêng của mình, nếu tiểu thiếu gia đi theo phu nhân sẽ không gặp khổ sở gì, thiếu phu nhân cứ yên tâm.” “Đây là các người tự cho mình là đúng sao?” Đôi tay cô nắm chặt song cửa. “Dù sau này tôi có con đi chăng nữa, Hãn Hãn cũng chỉ có một mà thôi, chẳng lẽ các người muốn chia cách mẹ con chúng tôi sao?” Tiêu quản gia không thể phản bác được, một hồi lâu sau, bà cụp mắt xuống. “Phu nhân chỉ muốn tốt cho cô.” Phó Nhiễm nhếch môi cười châm chọc. “Nhưng nếu bản xét nghiệm ADN có kết quả Hãn Hãn không phải là con của Thành Hữu, hôm nay chắc các người đã coi tôi và Hãn Hãn là người dưng nước lã phải không?” Tiêu quản gia giật mình. “Thiếu phu nhân, cô đã biết?” “Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu để lại cho tôi, để tôi nhớ đến anh, tôi thật sự không nghĩ tới việc các người đem bắt Hãn Hãn ngay giữa ban ngày ban mặt.” Minh gia luôn lấy đạo nghĩa làm trọng, luôn ra vẻ thanh liêm, chính trực, hóa ra đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Cửa phòng khách được mở ra, Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn ra vườn hoa, Hãn Hãn khóc mệt liền ngủ gục trên vai của bà. Lý Vận Linh giao cháu cho bảo mẫu rồi nói. “Làm cái gì đó, mau vào trông Hãn Hãn đi.” Tiêu quản gia thấy thế liền vội vàng đi mất. “Mẹ.” “Tôi không phải mẹ cô.” Lý Vận Linh trực tiếp cắt lời cô. “Chỉ khi có Thành Hữu ở đây, tôi mới là mẹ của cô.” Sắc mặt Phó Nhiễm không che giấu được sự buồn bã, mặc dù biết đây là lời nói thật lòng của Lý Vận Linh, nhưng cô vẫn không tránh được một con đau trong lòng. Cô trầm mặc một lúc, sau đó nói với giọng kinh ngạc. “Vậy theo ý của mẹ, Hãn Hãn cũng không phải là cháu trai của mẹ?” “Cái này không giống nhau, Hãn Hãn có quan hệ máu mủ với Thành Hữu, Thành Hữu đã không còn, cô đối với chúng ta cùng Minh gia, cũng không còn quan hệ gì nữa rồi.” Phó Nhiễm nắm chặt song cửa, Lý Vận Linh nói chuyện thẳng thắn như vậy, cô muốn nói gì cũng không được. Thật đúng là, quan hệ giữa người với người thật quá lạnh nhạt. Lý Vận Linh quay đầu lại, trứng mắt với cô. “Giờ tôi ôm Hãn Hãn lên lầu ngủ đây, cô cũng về đi, tôi sẽ không đem Hãn Hãn giao cho cô đâu.” “Mẹ không sợ, chuyện này lan ra ngoài sao? Một khi tới tòa án, Hãn Hãn cũng sẽ được giao cho con nuôi.” Lý Vận Linh trưng ra bộ mặt khinh thường. “Cứ thử đi, tin đồn và tiếng tăm của cô bên ngoài như thế nào, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao? Cô lại còn muốn cho cả thành phố này đều biết chuyện này, cô không sợ mang tổn thương tới cho Hãn Hãn sao?” Nói xong, Lý Vận Linh không thèm nhìn cô, xoay người sải bước rời đi. Phó Nhiễm hai tay nắm chặt song cửa, dùng hết sức lực mà lay cánh cổng, miệng kêu to. “Mẹ, mẹ trả Hãn Hãn lại cho con, mẹ, đừng đi! Mẹ!” Tiêu quản gia ôm Hãn Hãn đứng ở phòng khách, bé nghe tiếng gào lớn, bị kinh sợ, hai tay vùng vẫy, khóc rống lên, Lý Vận Linh quay lại trừng cô. “Cô còn muốn hù dọa Hãn Hãn nữa sao?” Phó Nhiễm thấy con khóc mà đau lòng, cô đưa tay lên che lại tiếng nấc, thấy Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào trong lòng, bước vào nhà, cánh cửa dần dần khép lại trước mắt cô, cổ họng cô nghẹn ngào, đau đớn, cô hô to. “Hãn Hãn…” Cô chạy đến tường rào, trong mắt cô, là hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đóng chặt lại. “Nhất định muốn làm lớn chuyện như vậy sao?” Phó Nhiễm lẩm bẩm nói một mình, cô đã coi Lý Vận Linh như người thân, vậy mà… nhất định phải khiêu chiến nhau như vậy sao? Hãn Hãn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu. Lý Vận Linh bế cháu lên lầu, nhưng hình như bé không quen, khóc mãi không ngừng, tầm một tiếng sau, có một cuộc điện thoại gọi tới Minh gia. Tiêu quản gia tiếp điện thoại, sau đó vội vàng đưa cho Lý Vận Linh. “Alo.” “Alo, xin hỏi, bà là người thân của Minh Kình Hãn?” Lý Vận Linh giao bé cho Tiêu quản gia. “Vâng, đúng vậy.” “Minh Kình Hãn mới tiêm phòng sáng nay, không phải đã nói ở lại theo dõi thêm hai tiếng sao? Sao các người lại mang cháu đi rồi?” Giọng nói của y tá lại vang lên. “ Hai tiếng sau còn ở bệnh viện uống thuốc nữa mới có thể đi, các người làm thế là vô trách nhiệm.” Lý Vận Linh nhíu mày. “Cái này không quan trọng, hiện tại đã tiêm xong chưa?” “Cháu bé hiện giờ khóc rống lên phải không? Nếu không có phản ứng gì thì tốt, nhưng nếu cứ khóc hoài thì mọi người nên chú ý, sức khỏe của con nít là không thể qua loa được.” Lý Vận Lình nhìn mặt cháu khóc tới mức đỏ lên hết, lòng lo lắng. “Sau khi trở về, cháu cứ khóc suốt, vậy giờ phải làm sao?” “Còn không mang bé tới bệnh viện? Nhất định phải uống thuốc.” “Được.” Lý Vận Linh rối loạn “Mau, mau gọi tài xế tới bệnh viện lấy thuốc.” “Tốt nhất bà nên ẵm bé tới bệnh viện, có lẽ do phản ứng phụ nên mới khóc, có thể không thích hợp sẽ làm cháu bị nhức đầu, nhưng cháu còn nhỏ không nói được nên khóc.” Lý Vận Linh gật đầu không ngừng, cúp điện thoại, sau đó gọi Tiêu quản gia. “Phu nhân.” Tiêu quản gia có chút hoài nghi. “Chúng ta nên đề phòng, làm sao mà họ lại biết số điện thoại nhà chúng ta được?” “Ban đầu, Phó Nhiễm ghi lại hai số điện thoại.” Lý Vận Linh vội vàng ôm lấy Hãn Hãn. “Bà xem bé khóc thành ra như thế này, nhất định là do không chịu ở lại bệnh viện quan sát, bà mau bảo chú Vương chuẩn bị xe, chúng ta tới bệnh viện.” Tiêu quản gia ra ngoài, đã không còn nhìn thấy Phó Nhiễm nữa. Chú Vương lái xe mang mọi người tới bệnh viện, Phó Nhiễm ngồi trong một chiếc taxi, cô nói với người bên kia điện thoại. “Mộ Mộ, thay tôi cảm ơn cô ý tá đó.” “Xin hỏi, bây giờ chúng ta Phó Nhiễm tắt điện thoại. “Đi theo chiếc xe đằng trước.” Bên kia biệt thự, Minh Thành Hữu vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy xuống lầu, vừa đi qua phòng khách liền gặp Duật Tôn cùng Mạnh Sanh Tiêu. Duật Tôn giao hai đứa trẻ cho Sanh Tiêu, bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu. “Đi đâu thế?” Anh giơ cao chìa khóa xe lên, nói. “Về nhà.” Duật Tôn nhướng mắt lên. “Không phải là còn phải nuôi cậu một thời gian nữa sao?” Lúc này Minh Thành Hữu đã đổi giầy xong, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói. “ Vợ yêu và con trai tớ bị người khác khinh thường, tớ còn có thể ngẩn người ở đây sao?” Duật Tôn nghe vậy liền cười, chuyện gia đình của Minh Thành Hữu anh cũng không biết nhiều lắm. Nghe tiếng xe thể thao gầm rú lao ra ngoài, anh đã tăng tốc độ, chiếc xe như một mũi tên, lao νút qua cánh cổng của biệt thự.
truyện yêu giả làm thật